Bạch Nguyệt đi vào phòng thẩm vấn.
Vương Đông Nhi rất bình tĩnh, lãnh đạm, giương miệng cười: “Xem ra, cô đã qua được cửa ải đầu tiên rồi, nếu không, sẽ không tới chỗ tôi.”
Bạch Nguyệt ngồi lên ghế: “Nghe nói cô học tâm lí học, là nguyên nhân gì khiến cô đổi nghề vậy?”
“Sở thích, đáp án này cô có hài lòng không?” Vương Đông Nhi cười nói.
Bạch Nguyệt nhìn cô ta, bàn tay gõ lên bàn theo tiết tấu: “Chị cô lớn hơn cô rất nhiều, lúc cô ấy rời đi, cô mới 7 tuổi? Chuyện lúc 7 tuổi cô còn nhớ không?”
Vương Đông Nhi tiện tay phẩy qua ngọn đèn trên bàn, kêu phịch một tiếng.
Bạch Nguyệt dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn Vương Đông Nhi.
“Muốn thôi miên tôi sao?” Vương Đông Nhi đã hiểu rõ.
“Người cùng ngành, tùy tiện nói chuyện phiếm đi, nhà cô, là dòng dõi thư hương?” Bạch Nguyệt đoán.
“Mẹ tôi là bác sĩ, bố tôi là giáo viên, trong vụ án vào nhà cướp bóc, họ đều chết rồi, tôi và chị được bà ngoại nuôi, điều kiện gia đình không tốt, vì thế, chị tôi ra ngoài làm công.” Vương Đông Nhi hời hợt nói.
“Hung thủ giết bố mẹ cô đã bị bắt ra rồi.” Bạch Nguyệt khẳng định nói.
“Một năm sau khi chị tôi ra ngoài làm công, hai tên kẻ cướp kia bị đâm chết trong quá trình chạy trốn.” Vương Đông Nhi lạnh nhạt nói.
“Vì thế, cô không tin vào cảnh sát, muốn lợi dụng năng lực của mình báo thù cho chị?” Bạch Nguyệt suy đoán.
Vương Đông Nhi cười: “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226775/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.