Bạch Nguyệt cứ gục ở đó rồi thực sự ngủ mất.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô ngủ như thế chắc chắn rất khó chịu.
Anh ôm vai cô, để cô ngủ trên đùi mình.
Sợ cô ngã xuống, suốt dọc đường, anh vẫn luôn ôm cô.
Trần Trí lén lút liếc mắt nhìn thủ trưởng.
Lần đầu tiên cậu ấy thấy thủ trưởng dịu dàng như thế với một người, lại còn là phụ nữ.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt với vẻ thương tiếc.
Hai ngày nay cô theo họ chạy tới chạy lui, đưa ý kiến, nghĩ phương pháp, lên núi mạo hiểm, không nói một câu oán thán than phiền nào, thậm chí còn đi trước dẫn đường, chẳng gây cản trợ cho họ.
Anh nên khống chế cơn giận của mình.
Cơn giận là một con dao sắc, người bị tổn thương chỉ có người bên cạnh mình.
Lính của anh bắt buộc phải gánh chịu cơn giận từ anh, nhưng cô không cần phải vậy.
Chiếc xe dừng lại.
Bạch Nguyệt mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Cố Lăng Kiệt.
Cô bình tĩnh ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã đến khách sạn rồi à?”
Truyện được mua bản quyền up trên
“Ăn cơm trước đã, anh với Trần Trí sẽ đi tìm người còn sống của thôn Đường Tiền, em ở khách sạn nghỉ ngơi.” Cố Lăng Kiệt cố tình dịu giọng.
“Không cần, cơm ăn lúc nào chẳng được, làm việc trước đi, nếu như Hạ Hà thông báo cho Đường Tiến Công, chưa biết chừng Đường Tiến Công đã trốn rồi, cậu ấy là nhân vật then chốt để phá vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226687/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.