“Được, tôi đi theo các người, nhưng, tôi sẽ không đầu thú, dù sao các người không tìm được bất kì chứng cứ nào chứng minh tôi có tội, đợi các người tìm ra hung thủ rồi tôi đầu thú.” Đường Tiến Công buông dao xuống.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Đường Tiến Công.
Trần Trí nhìn thấy có ánh sáng lóe lên nên cảnh giác: “Thủ trưởng cẩn thận, có súng bắn tỉa.”
Bạch Nguyện phản ứng rất nhanh, có lẽ ai đó cũng phát hiện ra Đường Tiến Công nên muốn giết người diệt khẩu.
Cô không thể để Đường Tiến Công xảy ra chuyện được.
Cô nhảy lên tảng đá, chắn trước mặt Đường Tiến Công.
Cố Lăng Kiệt xoay người, bổ nhào lên Bạch Nguyệt.
“Pằng” một tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
“Em không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi cô.
Ánh mắt của Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt nóng rực.
Trong thời khắc đối diện với nguy cơ, phản ứng đầu tiên của con người là phản ứng bản năng.
Cố Lăng Kiệt đã muốn cứu cô.
Như thế có phải chứng minh trong lòng anh, cô ở vị trí số một không.
“Em không sao, Đường Tiến Công đâu?” Bạch Nguyệt nhìn về phía Đường Tiến Công.
Đường Tiến Công trúng đạn giữa trán, đã ngã xuống đất rồi.
“Đường Tiến Công.” Bạch Nguyệt chạy về phía Đường Tiến Công.
Trên mặt Đường Tiến Công toàn máu, hai mắt mở trừng trừng, vẫn còn một chút hơi tàn.
Bạch Nguyệt lo lắng, cô ấn trán Đường Tiến Công: “Đưa vào bệnh viện cấp cứu, Cố Lăng Kiệt, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226688/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.