“Trong lòng anh, tôi đã hại chết Hải Lan rồi, tội ác tày trời, anh sẽ không tha cho tôi, anh chỉ hận không thể giết tôi vài trăm lần, tôi giết thêm một người thì có sao đâu?” Hạ Hà cười.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt tràn ra vẻ chết chóc, anh xông về phía Hạ Hà.
Hạ Hà rút súng, nhắm vào đầu Cố Lăng Kiệt: “Mau đi tìm cô gái đó đi, trong vòng nửa tiếng mà không tìm thấy, cô ấy chết là cái chắc.”
“Cô dám làm hại cô ấy, bất kể chân trời góc bể, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Cố Lăng Kiệt căm ghét.
“Hờ, Cố Lăng Kiệt, anh sẽ hối hận thôi.” Hạ Hà thoáng có vẻ đau lòng, cô ta đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt giận sôi gan, giận dữ đập điện thoại.
Anh không nên tách ra khỏi Bạch Nguyệt, để cô rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hô lên.
Bạch Nguyệt cụp mắt, dựa người vào cột, gắng sức đạp vào chiếc bàn trong đường hầm.
Món đồ sứ trên bàn rơi xuống đất, “choang” một tiếng.
Cố Lăng Kiệt nghe được âm thanh này, anh quỳ xuống sàn, nghe ngóng động tĩnh bên dưới và hỏi: “Nguyệt, em nghe thấy không?”
Bạch Nguyệt đạp mạnh vào chiếc bàn một lần nữa.
Cố Lăng Kiệt vội vã gõ lên mặt sàn.
Anh phát hiện ra mặt sàn bên dưới gầm giường, lật nó lên rồi nhảy xuống.
Mở đèn pin của điện thoại.
Anh nhìn thấy Bạch Nguyệt, vội vàng cởi dây trói cho cô: “Xin lỗi Nguyệt, anh không nên bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226686/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.