“Anh chỉ cần nói với em, có phải hay không?” Tô Sỹ Hào vô cùng nghiêm túc.
“Không phải.” Cố Lăng Kiệt khẳng định nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.
“Anh tới chỗ em một lát đi.” Tô Sỹ Hào nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt không biết nên đối mặt với anh ra sao bèn quay mặt đi.
Anh nắm cằm cô, để cô nhìn thẳng vào anh, anh hôn môi cô. Bạch Nguyệt muốn đẩy anh ra, bèn đẩy lồng ngực anh.
Anh buông cô ra như cô mong muốn, ánh mắt sâu thẳm giống như viên đá đen láy, “Đừng rời xa anh.”
Bạch Nguyệt ngây người.
Câu anh nói là câu trần thuật, mang theo giọng điệu ra lệnh.
Vậy mà, cô lại cảm thấy có ý cầu xin.
Là cô cảm nhận sai ư?
Anh đường đường là thủ trưởng, mạnh mẽ, ngang ngược, lạnh lùng, sao có thể cầu xin.
“Bây giờ anh có việc, anh giúp em bắt xe.” Cố Lăng Kiệt xuống xe, bắt một chiếc xe taxi.
Bạch Nguyệt lên xe xong, Cố Lăng Kiệt đưa cho tài xế ba trăm bốn mươi nghìn, dặn dò: “Chung cư Lam Thiên.”
Lòng Bạch Nguyệt hơi hoảng loạn.
Cô không phải là một người dễ bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc.
truyện được up có bản quyền trên
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi: Cô có gì ngoài dáng người chuẩn, xinh đẹp? Nhưng người phụ nữ như thế này đâu có thiếu.
Tính cách cô lại không tốt, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt, dựa vào cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226681/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.