Cô cảm thấy chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ không nói được lời nào tử tế.
Nếu đã không có lời nào tử tế, thì sao cô phải tự khiến bản thân mình khó chịu chứ?
“Về những người và việc không liên quan đến cuộc sống của tôi, tôi đều không muốn biết.” Bạch Nguyệt dứt khoát nói.
“Cô biết rõ như vậy là tốt, tôi nghe nói, Cố Lăng Kiệt đã chuyển công văn tới bệnh viện của cô, bảo cô đăng ký đi quân khu à?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Tin tức của anh cũng nhanh nhỉ? Cố Lăng Kiệt có thù oán gì với anh à?” Bạch Nguyệt nhếch miệng cười, đi về phía trước.
“Vốn không có thù oán gì, có điều nhắm vào vợ của tôi, nhốt tôi vào trại giam, lại khiến tôi mất đi chức vụ Phó cục trưởng, tôi sẽ không quên bất cứ chuyện nào hết. Cô nói xem tôi có bỏ qua cho hắn không?” Mắt Tô Khánh Nam lạnh lẽo hơn vài phần.
“Đừng tuyệt tình quá, nếu như tôi giống anh thì không biết anh đã chết mấy trăm lần rồi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tôi tha cho người khác không có nghĩa là người khác cũng sẽ tha cho tôi, giống như Tô Tiểu Linh, cô ta cũng sẽ đi quân khu. Cô cảm thấy nếu như cô đi, cô ta sẽ tha cho cô sao?” Tô Khánh Nam cười nói.
Mắt Bạch Nguyệt rũ xuống, cô khẳng định: “Tôi sẽ không đi đâu.”
“Sợ thì sợ, nếu như cô không đi, e rằng công việc ở bệnh viện cũng chẳng làm được nữa. Dù sao quân khu cũng đã hạ lệnh rồi, cô thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226680/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.