Chương trước
Chương sau
Đợi đến khi cô kịp phản ứng thì anh đặt cô xuống giường.

Anh rũ mắt nhìn cô, thấy ráng hồng phơn phớt hai bên gò má, khóe miệng anh cong lên: “Bạch Nguyệt, cảm ơn em đã đến tìm anh!”

Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy chua xót, ê ẩm.

“Trong mắt em không chấp nhận được một hạt cát, em tạm thời tin anh. Nếu như có một ngày, anh phụ em thì em sẽ vĩnh viễn rời xa anh.” Bạch Nguyệt khẳng định, vành mắt chợt ửng đỏ.

“Được!” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô rồi bắt đầu di chuyển xuống xương quai xanh mềm mại. Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng và cẩn thận.

Bạch Nguyệt hơi thở dốc, ánh mắt mông lung như có màn sương che phủ.

Anh bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình.

Khi cô quay đầu về phía anh, có thể cảm nhận rõ ràng hai người đang ở bên nhau.

Bạch Nguyệt đối diện với ánh mắt nóng rực của Cố Lăng Kiệt, cảm nhận sự đắm đuối anh trao như muốn hòa tan cô vào bên trong.

Bạch Nguyệt ngượng ngùng quay mặt đi.

Anh nở nụ cười, trong lòng vô cùng hưởng thụ cảm giác kề cận bên nhau như thế. Thi thoảng anh sẽ điểm lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, trong lúc bâng quơ trao đi muôn lời thầm kín.

Có chút quấn quýt, có chút triền miên, lạị có chút mờ ám không thể nói thành lời quẩn quanh trong không khí, sau đó lại càng lúc càng nhiều, càng lâu càng đầy.

Cuối cùng, thân thể Bạch Nguyệt cứng lại.

Tiếng thở dốc của Cố Lăng Kiệt nặng nề hơn bao giờ hết, thời điểm phóng ra, anh còn bảo: “Bạch Nguyệt, anh yêu em!”

Từng đợt sóng rung động ùa về trong lòng Bạch Nguyệt.

Cô rất hi vọng, tình yêu này có thể kéo dài cả đời.

Anh ôm cô nằm xuống.

Bạch Nguyệt nằm đối mặt với anh, chậm rãi bình ổn hơi thở của mình.

Anh không cử động, cô cũng nằm yên không nhúc nhích.

“Em có thể giúp gì cho anh trong chuyện lần này không?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

“Anh đã tra xét hiện trường, thứ đối phương dùng không phải là súng ống chuyên dụng mà đã qua cải tạo, vô cùng hoàn mỹ, tự động không người bắn.”

“Như thế nói rõ đối phương không phải sát thủ chuyên nghiệp, gã ta có kiến thức về vụ khí nhưng có lẽ điều kiện cá nhân không được tốt. Viện kiểm sát không có camera à? Làm sao súng tự động có thể bắn được như thế?” Bạch Nguyệt băn khoăn.

“Gã ta mang theo một cái túi. Camera giám sát không quay được cận mặt, chỉ biết dáng người không cao, cơ thể căn đối, mặc áo choàng rộng. Trong túi đựng lựu đạn khói, điều khiển từ xa, phía trên súng tự động có cột thêm camera theo dõi, chuẩn xác bắn trúng thống đốc Trình.” Cố Lăng Kiệt trả lời.

“Gã ta bắn ra lựu đạn khói chứ không phải bom, như thế có thể chứng minh gã không muốn tổn thương tới người vô tội, mục tiêu của gã ta chỉ có thống đốc Trình thôi. Hơn nữa, năng lực phản trinh sát rất mạnh, tránh được camera ghi hình cũng đủ để hướng tới khả năng gã ta rất quen thuộc viện kiểm sát, đã từng nghiên cứu địa hình. Mặt khác, vì camera không dây nên không thể bắt tín hiệu nếu ở quá xa.” Bạch Nguyệt phân tích.

Cố Lăng Kiệt nhìn cô, anh cười khẽ, tay ôm eo cô dùng sức một chút: “Phân tích của em giống với suy nghĩ của anh. Bạch Nguyệt, em rất thông minh, vì thế, sau này em đừng nói mình không xứng với anh nữa. Anh không hề cảm thấy em không xứng với mình, hiểu không?”

Âm cuối của anh có chút nâng giọng, dịu dàng mang theo sự quyến rũ đầy mê hoặc.

Trái tim cứng rắn Bạch Nguyệt cũng mềm mại theo, cô nhìn anh nói: “Thế giới này không thiếu người thông minh nhưng lại thiếu người trung thành.”

“Nếu không, em sinh cho anh một đứa con đi!” Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nói, ánh mắt mang theo sự chân thành, tha thiết.

Đáy mắt Bạch Nguyệt chợt tối sầm lại, như phủ một lớp sương mù: “Em không muốn dùng con để trói buộc anh.”

“Là anh muốn dùng con để trói chặt em!” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp lại.

Bạch Nguyệt chăm chú nhìn Cố Lăng Kiệt.

“Hở chút là em lại muốn chia tay với anh, hòa thuận chưa được mấy ngày bắt đầu nghĩ lung tung. Đã thế còn dùng lý do kỳ cục như không xứng với anh chẳng hạn, sao anh có thể không lo lắng đây?” Cố Lăng Kiệt nói rồi cúi đầu, hôn khẽ lên môi Bạch Nguyệt.

Thật ra Bạch Nguyệt hiểu rõ, cô vốn không tin anh, càng không tin tưởng vào bản thân mình.

“Trở lại chuyện chính, anh có cách nào chưa?” Bạch Nguyệt đánh trống lảng.

Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng hiểu sao anh cứ có cảm giác cô sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào nhỉ?

“Có nhưng anh còn lăn tăn vài điều. Nhìn manh mối bên ngoài, có thể thấy người kia đang trả thù. Nhưng rõ ràng thống đốc Trình đã tiến vào, vì sao gã lại ra tay ngay lúc đó?”

“Hoặc, có người sợ thống đốc Trình sẽ tiết lộ bí mật nên ra tay ngay lúc đó. Cũng có thể đã xảy ra chuyện gì đó khiến gã ta phải bắt tay hành động.”

“Vì thế, khi Sỹ Hào cho anh xem băng ghi hình thẩm vấn sau khi thống đốc Trình tiến vào, có một chuyện kinh hoàng đã xảy ra.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.

“Chuyện gì thế?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Em từng nghe nói tới mười ba hộ gia đình của thôn Đường Tiền chưa, vụ án một trăm lẻ tám người mất tích chỉ trong một đêm?” Cố Lăng Kiệt hỏi Bạch Nguyệt.

“Em từng nghe qua rồi. Đó là chuyện năm năm trước, lúc ấy, chuyện này vô cùng náo động nhưng cảnh sát lại không điều tra được gì nên gác lại tới giờ.”

“Lúc ấy, thống đốc Trình đang là thống đốc ở nơi này. Ông ta nói, khi đó, không biết thôn dân của thôn kia mắc bệnh gì mà tất cả đã tự sát tập thể. Ông ta cảm thấy chuyện này sẽ khiến xã hội rối loạn nên hạ lệnh chôn hết tất cả mọi người, nhưng điều lạ lùng chính là có người đã vin vào ý dân trong thôn để tặng cho ông ta một trăm cây vàng. Một kg vàng là sáu trăm gam, theo giá thị trường hiện tại thì nó giá trị tương đương năm mươi mốt tỷ một trăm năm mươi triệu đồng.” Cố Lăng Kiệt tiếp tục kể.

“Như thế có phải việc thống đốc Trình tham ô một trăm cây vàng cũng là nói dối không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Bọn anh không điều tra được nguồn gốc của một trăm cây vàng này, vì sự kiện đó quá kỳ lạ nên nhân viên công tác của cục điều tra bất cẩn lỡ miệng tiết lộ ra bên ngoài, trùng hợp bị phóng viên nghe được nên mới công khai chuyện ấy lên mạng.”

“Vì vậy anh hoài nghi hung thủ có liên quan tới sự kiện thôn Đường Tiền?”

“Ngày mai anh sẽ xuất phát tới thôn Đường Tiền, bởi vì không có lệnh điều tra chính thức nên chỉ có thể âm thầm tìm hiểu thôi, em chờ anh về nhé!” Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bạch Nguyệt.

Anh thấy cô không từ chối thì khóe miệng hơi cong lên: “Chờ anh điều ra rõ ràng, bắt được hung thủ là có thể cưới em được rồi!”

“Hả?”

“Ba mẹ đã đồng ý rồi, chỉ cần anh điều tra ra hung thủ thì sẽ không phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau nữa.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng bày tỏ.

Anh nói vô cùng chân thành.

Chân thành tới mức khiến cô đắm chìm trong ánh mắt của anh.

Cố Lăng Kiệt cố gắng vì mình khiến Bạch Nguyệt rất cảm động.

Tuy cô vẫn còn đề phòng và phòng bị như trước.

“Em đi với anh, em còn một kỳ nghỉ phép, nếu xin thêm một ngày nữa thì được nghỉ tám ngày!” Bạch Nguyệt quyết tâm nói.

Thật sự anh rất lo lắng khi để cô ở lại một mình, nếu Tô Khánh Nam lại quấy rầy cô nữa thì làm sao đây.

Cô đi theo anh cũng tốt, ít nhất anh cũng có thể bảo vệ cô.

Cố Lăng Kiệt xoay người, đè cô dưới thân: “Để anh báo với bệnh viện bên kia một tiếng, chúng ta cùng đi.”

“Được!” Bạch Nguyệt đồng ý với anh.

Anh nhắm mắt, hôn xuống môi cô.

Bạch Nguyệt hé miệng để anh tiến vào, cô cũng nhắm mắt để cả hai thăng hoa một lần nữa

Nhưng cô không hề quên chuyện uống thuốc, chuyện ba năm về trước cô không thể để nó diễn ra lần nữa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.