Cố Lăng Kiệt đang trên đường đến đảo.
Anh thấy cuộc gọi của Bạch Nguyệt thì lập tức nghe điện thoại.
“Cố Lăng Kiệt à.” Bạch Nguyệt hét lên.
Cô dường như nhìn thấy cánh cửa sáng đang dần mở ra trong bóng tối ấy.
Cô không kìm nén nổi. Nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy sự yếu ớt của Bạch Nguyệt, trái tim anh như bị bóp nghẹt, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”
“Bây giờ anh đến có được không!” Bạch Nguyệt khẩn cầu.
Cô muốn gặp anh, rất muốn, rất muốn.
Cố Lăng Kiệt cau mày, ánh mắt sâu xa mà phức tạp.
Hôm nay là ngày chó đặc vụ lên đảo diễn tập, cũng đã nói là anh sẽ đến xem rồi.
Quân lệnh như núi, anh luôn nghiêm khắc với bản thân mình.
Nhưng anh càng quan tâm Bạch Nguyệt hơn.
“Trung tá Thượng, đi đến bệnh viện.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
“Nhưng chó đặc vụ đã xuất phát rồi.” Trung tá Thượng không hiểu.
“Ghi hình lại toàn bộ, tôi sẽ quay lại xem. Bớt phí lời đi, đến bệnh viện.” Cố Lăng Kiệt nói một cách kiên định.
Xe nhanh chóng lên đường đi đến bệnh viện.
Bạch Nguyệt đặt điện thoại xuống, trong lòng thắp lên tia hy vọng.
“Ba!” Tô Khánh Nam thét lên con số cuối cùng.
Hắn cầm bình chữa cháy bên cạnh hung hãn đập vào thuỷ tinh.
Thuỷ tinh vỡ vụn, giống như cuộc đời của cô vậy.
Hắn thò tay vào, mở tay nắm cửa.
Bạch Nguyệt ngồi dậy đi xuống khỏi giường, cảnh giác nhìn Tô Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226636/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.