Trung tá Thượng lấy hết can đảm: “Thủ trưởng, hai người cô nam quả nữ, như vậy có ổn không?”
Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt nhìn qua như dao băng: “Có gì không ổn, cậu về nhà chuẩn bị, ngày mai để chó đặc vụ đi lên đảo diễn tập đi.”
Trung tá Thượng không dám nói nhiều: “Vâng.”
*
Mặc dù Bạch Nguyệt bị thương không nặng nhưng đều là vết bầm, lại còn là trên lưng nên cô không thể tự mình rửa và khử độc được.
Các y tá sau khi xử lí xong thì lại đưa cô trở lại.
Bạch Nguyệt nằm trên giường, bụng đói đến nỗi ngực và lưng sắp dính vào nhau luôn rồi.
Lúc trưa tại vì khó chịu nên cũng không ăn gì.
Một mùi thơm của thức ăn phả vào mũi khiến cô lại càng đói hơn.
Cố Lăng Kiệt đẩy cửa ra, y tá bê một bát canh cá quả, sườn xào chua ngọt và nấm hương xào rau cải vào.
“Chắc em đói rồi nhỉ?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng hỏi.
Trong lòng Bạch Nguyệt có một vị ngọt diệu kì, cô gật đầu.
Cô định ngồi dậy.
Có thể là do trên lưng đang lành nên vừa cử động liền cảm thấy hơi đau.
“Nếu không muốn vết thương nứt ra thì cứ nằm đấy đừng cử động.” Cố Lăng Kiệt nói.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt
Ánh mắt anh dịu dàng: “Để anh đút cho em.”
Lúc sáng người nằm trên giường còn là anh mà bây giờ lại thành cô rồi.
“Đầu và tay anh không cần bó nữa sao?” Bạch Nguyệt quan tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226635/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.