Thanh xuân trôi qua tựa như một cơn gió, nhưng đó là cơn gió mát lành và để lại những dư vị ngọt ngào trên gương mặt mỗi con người. Tuổi thanh xuân đến thật đẹp, nhất là khi ta còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Những tình yêu tuổi thanh xuân thường là tình yêu xuất phát từ đáy lòng, là những rung cảm mãnh liệt và trong sáng, không vụ lợi như tình yêu của những người trưởng thành. Phương Hinh Đồng phải chăng chính là tia nắng ấm áp soi chiếu con đường cho Tiêu Quân Vũ. Cậu thích Phương Hinh Đồng, thích cái nụ cười ấm áp, thích những cử chỉ dịu dàng mà dễ thương. Cậu thích đôi môi ấy, khi nhoẻn miệng cười để lộ hai má lúm đồng tiền dễ thương cùng chiếc răng khểnh xinh xắn. Nói chung là cậu thích mọi thứ về cô.
Cô thì E vẻ nam tính của cậu, cậu rất ga lăng, chẳng biết có phải thật thế hay không, hay chỉ những người đang yêu mới có cảm giác vậy. Cô nhiều lần tự hỏi, liệu mình đang yêu đơn phương hay người đó cũng có chút tình cảm với mình? Hai người thích nhau, nhưng lại quá nhút nhát để thổ lộ, chỉ dám đỏ mặt bẽn lẽn, không dám nói lên lời, nên cả hai đã vuột mất cơ hội ấy. Năm bảy năm sau gặp lại, liệu họ đã có đủ dũng khí để thổ lộ với nhau?