Ngày đó sau khi tan học, Hinh Đồng vẫn như trước, đứng dậy trực tiếp đi về phía sau lớp cầm hai cây gậy của Quân Vũ, cười nhìn cậu, “Khỏe không?”
“Phương Hinh Đồng, thành tích cuộc thi lần này của cậu rất tốt, không cần phải học thêm nữa. Từ nay về sau có phải chúng ta không cần về cũng nhau nữa không?” Tuy rằng trong lòng cậu không hề muốn, nhưng Quân Vũ vẫn nhìn cô nói.
Quân Vũ thấy nụ cười yếu ớt trên mặt Phương Hinh Đồng trong nháy mắt đông cứn. Đầu tiên cô hơi giật mình, dường như khó có thể tin tưởng lời nói vừa rồi của cậu. Sau đó vẻ mặt như hiểu ra điều gì đó, quả nhiên là thế! Cuối cùng trên mặt chỉ còn lại vẻ bi thương, thất vọng và khổ sở. Cô nhẹ nhàng buông gậy ra cho nó dựa vào bàn, rồi cúi đầu nói, “Cảm ơn cậu, mẹ tớ sẽ nói với hiệu trưởng Lữ”. Nói xong, cô không nhìn cậu, cắn môi, mang túi sách đi ra từ cửa sau.
Sau khi Phương Hinh Đồng đi rồi, Quân Vũ ngồi một mình trong phòng học suy nghĩ rất lâu. Cậu suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Phương Hinh Đồng lớn lên với gương mặt tinh thuần và đôi mắt trong suốt nhất trên đời. Cô giống như một cuốn sách đang mở, mọi người có thể thấy rõ vui buồn giận hờn trên đó. Vừa rồi, cậu nói cô không cần học thêm nữa, cũng không cần hàng ngày về cùng với cậu, vì sao trông cô ấy lại bi thương, thất vọng, khổ sở như vậy? Chẳng nhẽ mặc dù không học thêm, cô cũng nguyện ý cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-dong-tam/2086280/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.