Chương trước
Chương sau
Buổi chiều thứ tư lúc tan học, Hinh Đồng nói với Tiêu Quân Vũ số học cô có nhiều vấn đề một chút, ngày hôm nay không mượn vở ghi. Sau đó rất hùng hồn đeo túi sách lên, cầm đôi gậy phía sau tường của cậu.. Ngày hôm nay hỏi cũng không hỏi, dường như đã sớm nói xong rồi.

Cô đứng ở nơi đó cười nhẹ nhàng, chờ Tiêu Quân Vũ. Mỗi ngày lúc này, Quân Vũ cũng rất mê hoặc mà đứng dậy, nhận lấy gậy trong tay cô.

Vì sao? Hôm qua và buổi tối ngày hôm trước, Quân Vũ đều nghĩ vấn đề này. Cậu đã đồng ý thầy Trương kèm thêm cho cô. Ở trong phòng, kèm thêm đối với cô có phải tốt hơn không? Ai biết cô nói không muốn làm mất nhiều thời gian của cậu, yêu cầu trên đường tan học về nhà giảng qua cho cô mấy vấn đề. Cậu là người tàn tật, bước đi tương đối chậm. Ngoại trừ người thân, có người nào nguyện ý theo cậu đi chậm trên đường như vậy? Thế nhưng ở trên mặt cô không có một chút khác thường. Ánh mắt của cô thuần khiết như vậy, mặt của cô hồn nhiên như vậy, thoạt nhìn giống như không thèm để ý cậu tàn tật. Thật vậy chăng? Thực sự sẽ có người hoàn toàn không thèm để ý?

Ngày đó trên đường về nhà, Hinh Đồng giống như mọi ngày, lấy vở ghi ra, tỉ mỉ nghiên cứu, bắt đầu hỏi vấn đề. Kết quả có hai câu, Tiêu Quân Vũ giải thích thế nào, Hinh Đồng đều không rõ. Nhìn cô nhíu mày lo lắng, Quân Vũ buột miệng nói ra, “Đến nhà của tớ đi, tớ liệt kê ra nhiều dạng thức giải thích tương đối dễ dàng.” Nói xong bản thân cũng có chút giật mình.

Khi đó đã nhanh đến đầu đường Liễu Lâm, Hinh Đồng không nói gì theoTiêu Quân Vũ đi vào nhà cậu. Quả nhiên, sau khi Quân Vũ dứt khoát đem định lý công thức quan trọng đều liệt kê xuống trên giấy, giảng giải một lần nữa. Phương Hinh Đồng lại rất thông minh. Cô rất nhanh thì “A, a” mà gật đầu. Đến cuối cùng, cô nở nụ cười rực rỡ. “Tiêu Quân Vũ, cậu thật là lợi hại nha. Đêm qua tớ nghiên cứu cả đêm cũng không hiểu nổi, vẫn còn dự định đêm nay tiếp tục. Cậu nói mấy câu liền hiểu rõ.”

Quân Vũ nhìn cô. Mắt ngọc mày ngài, cười tươi như hoa. Quân Vũ phát hiện từ sau khi biết Phương Hinh Đồng, trong đầu mình thường xuyên hiện lên thành ngữ. Trước đây thành ngữ đối văn mà nói chỉ là một từ, cậu có thể dễ dàng hiểu ý nghĩa của chúng. Hiện tại thành ngữ rất sinh động, lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận được ý nghĩa này.

Hôm đó Hinh Đồng ở nhà Tiêu Quân Vũ khoảng ba mươi phút. Trước khi đi, mượn tập tiếng Anh.

Từ nhỏ đến lớn thành tích Hinh Đồng luôn tốt. Ở Bắc Kinh lớp 10, trong lớp cô còn là ủy viên học tập kiêm đại biểu lớp Anh ngữ. Tiếng Anh đối với cô là môn cực giỏi. Buổi tối thứ tư, cô xem sách giáo khoa và viết bài gần như đều hiểu, không có nhiều vấn đề. Thứ năm tan học trên đường về nhà, đi không được phân nửa, vấn đề của cô đều đã hỏi xong. Hinh Đồng liền muốn trò chuyện chút gì đó.

“Tiêu Quân Vũ, cậu là người ở đâu?”

“Trường Sa.”

“Thật sao?” Hinh Đồng lập tức cao hứng, “Hồ Nam Hồ Bắc, chúng ta cũng coi là nửa đồng hương.”

Quân Vũ nghĩ thầm có thể tính như vậy sao?

“Cậu biết không, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng nước mắt.”

Quân Vũ chống gậy tập tễnh đi cẩn thẩn. Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Phương Hinh Đồng. Mặt mày cô rạng rỡ, đôi mắt sáng rực như ngôi sao. Nơi nào rưng rưng nước mắt? Cậu mỉm cười.

“Vậy nhà cậu cũng thích ăn cay?” Hinh Đồng vẫn là vẻ mặt tươi cười.

“Ba mẹ tớ thích ăn cay. Những món ăn kích thích tớ không thể ăn quá nhiều.” Quân Vũ lạnh nhạt nói.

“Vậy cậu thích ăn cái gì?”

“Thích ăn cá.”

“Chẳng trách cậu thông minh như vậy.” Từ nhỏ Hinh Đồng nghe nói ăn cá sẽ khiến cho con người ngày càng thông minh. Hồ Nam Hồ Bắc nước nhiều cá nhiều, vì thế nhiều người ở đó rất thông minh.” Tớ cũng thích ăn cá. Thích nhất là cá phi lê luộc và cá tráp hấp.” Tớ nghĩ coi như tớ cũng thông minh.

“Thật ra thì tớ thích ăn nhiều thứ lắm. Kể ra thì không hết.” Hinh Đồng có chút ngượng ngùng. “Thời gian tớ học tiểu học, cô tớ từng đứng ngay trước mặt mẹ tớ nói, “Hinh Đồng ăn tốt như vậy, có phải chỉ cần có thức ăn ngon sẽ bị người ta mua chuộc? Hừ!” Nhớ tới Hinh Đồng còn có chút tức giận. “Chồng của cô tớ còn tồi tệ hơn. Ông ấy nói mình thích ăn khoai tây chua cay, người Liên Xô đem một núi khoai tây liền có thể mua chuộc mình làm gián điệp.”

Quân Vũ nhịn không được cười lên. Hinh Đồng cũng cười theo. Cậu cười lên thật là đẹp, cô nghĩ thầm.

Sau khi nói xong Hinh Đồng mặt mày hớn hở lại tiếp tục nói về các món khác mà cô thích ăn.

“Cậu biết không, Mao huyết vượng chính tông là dùng tiết vịt, chứ không phải là tiết heo.”

“Ăn Mao Huyết Vượng, phải theo thứ tự, ăn các loại thịt trước sau đó ăn rau, miến và vân vân mới ăn ngon, cậu biết không?”

“Dùng bữa với rêu nhất định phải ăn món Hồng Sơn rêu, hay rau Hồng Sơn chiên. Cậu biết không, từ trước món rêu Hồng Sơn ở Hồ Bắc là đặc sản tiến cống cho hoàng đế, đã từng bị đóng cửa vì “ Cung điện vua chúa món ăn phải ngon” Hơn nữa ăn rêu nhất định phải xào cùng với thịt khô thì mới ngon. Thịt khô phải cắt thành lát mỏng...”

Những thứ này Quân Vũ cũng không biết. Làm sao mà đối với những thứ này cô nghiên cứu như thế, nhiệt tình như thế?

Quân Vũ liên tục nghe, thường xuyên gật đầu. Có một lần cậu thành thật trả lời “Tớ không biết.”

Hinh Đồng sửng sốt, lập tức ngừng lại. “Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?” Quân Vũ hồ đồ.

“Tớ luôn hỏi “Cậu biết không?“. Mẹ tớ bảo không nên. Bà nói như vậy là rất không có lịch sự. Sẽ làm người khác khó chịu. Giống như người ta so với tớ ít thông minh hơn. Thật ra tớ không có ý đó nha. Tớ cũng không biết lúc nào thì tớ nói “Cậu biết không.”

Quân Vũ có chút kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Phương Hinh Đồng. Thấy vẻ mặt cô thành thật, có chút ủy khuất.

“Tiêu Quân Vũ, cậu biết mình không có ý đó, đúng không?”

Quân Vũ gật đầu.

“Xem xem, mẹ tớ nói tớ hay nhạy cảm. Nhưng đâu phải ai cũng như vậy đâu? Như vậy sẽ rất mệt!” Được Tiêu Quân Vũ thuyết phục, Hinh Đồng lập tức tươi cười rạng rỡ.

Hinh Đồng như vậy rất thẳng thắn, thật đáng yêu, giống như đứa trẻ vậy. Trong lòng Quân Vũ suy nghĩ, khóe miệng bên môi cũng lộ ra ý cười.

Hôm đó, Hinh Đồng vẫn chưa giới thiệu hết mấy món cô thích ăn thì đã đến đầu đường Liễu Lâm. Hai người nói tạm biệt, rồi tự về nhà.

Thứ sáu tan học, Quân Vũ đã theo thói quen, trực tiếp nhận lấy gậy Phương Hinh Đồng đưa tới, nói tiếng cám ơn, ra khỏi phòng học.

Dọc theo đường đi Hinh Đồng hỏi nhiều vấn đề hóa học trong tập. Hóa học cũng là môn học tốt của cô, vì thế cũng không có nhiều vấn đề lắm.

Tại điểm giao nhau của đường lớn Giải phóng và đường Quất Lâm có một bưu điện. Bình thường mỗi ngày đều đi qua. Ngày hôm nay lúc, Hinh Đồng đột nhiên nói, “Ngày hôm nay thứ sáu, tớ muốn mua báo, chúng ta cùng nhau vào trong xem một chút, được không?”

Quân Vũ nhìn trước cửa bưu điện bậc tam cấp, có chút do dự, “ Tớ chờ cậu.”

“Cùng nhau xem đi. Tớ có thể phải nhìn nửa ngày. Cậu chờ tớ, tớ cảm thấy áp lực rất lớn.”

Quân Vũ nhìn đôi mắt to trong suốt với vẻ tha thiết kỳ vọng của Phương Hinh Đồng. Cậu không biết làm sao mà nói không, đành không thể làm gì hơn mà gật đầu. Phương Hinh Đồng lập tức vui vẻ ra mặt. Nụ cười thoải mái với lúm đồng tiền rất sâu trên má làm cho người khác không khỏi rung động.

Bậc thang cũng không cao. Quân Vũ cẩn thận chống gậy đi tập tễnh từng bậc mà lên Phương Hinh Đồng ở một bên phấn khởi nói, “Cậu có nhìn thấy không 《 châm chọc cùng hài hước 》? đọc rất hay. Mỗi cuối tuần nào tớ cũng mua.

Quân Vũ nhớ kỹ trước đây cậu cũng thường xuyên xem báo. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy cuốn tạp chí này. Cậu lắc đầu.

“Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng xem qua sao?” Hinh Đồng trợn to hai mắt, vẻ mặt như nói cậu tổn thất quá lớn.

Đôi mắt của cô thật là lớn. Trừng lên càng làm cho người khác ngạc nhiên. Mà dù như thế nào đều là cực kỳ xinh đẹp. Quân Vũ lại gật đầu.

Hinh Đồng thở dài một tiếng. Một giây kế tiếp gương mặt cô lại mừng rỡ. “Chỉ có điều, từ hôm nay về sau cậu sẽ được xem. Phải học bù thật tốt, cùng học với Tiêu Quân Vũ.

Nghe giọng cô mang ý trêu chọc, giống như những người bạn thân với nhau, Quân Vũ giật mình. Không có người nào gọi cậu như vậy, không có người nào dùng giọng điệu nói chuyện với cậunhư vậy.

Hinh Đồng mua cuốn 《 châm chọc và hài hước 》, đồng thời hỏi gần đây hai quyển 《 liêu ninh thanh niên 》 và 《 độc giả trích văn 》đã ra chưa.

Hôm đó trên nửa đoạn đường sau, Quân Vũ đã biết 《 châm chọc cùng hài hước 》 là một quyển gồm 16 trang, thứ sáu mỗi tuần xuất bản. Phía trên có truyện cười, manga và còn có nói chuyện châm chọc. Hinh Đồng thích nhất là xem chuyên mục manga nước ngoài. Mỗi khi cầm tờ báo trên tay, cô lại xem chuyên mục đó trước. Ngày hôm nay cũng vậy, lật tới chuyên mục đó vừa nhìn liền thấy vui. Sau đó nói,“ Cậu xem, cậu xem thật là đáng yêu quá mà!” Đưa tờ báo lên trước mắt Quân Vũ.

Quân Vũ không thể làm gì khác hơn là chống gậy đứng lại. Cậu nhìn nơi mà Hinh Đồng chỉ trong tờ báo. Là manga sáu ô, trên dưới có hai hàng, mỗi hàng ba ô. Ô thứ nhất vẽ một bé trai ở trong phòng bị té lộn mèo một cái. Xung quanh không có ai. Ô thứ hai cậu ta đứng ở phòng bếp, vẻ mặt ủy khuất, nhìn chung quanh. Ô thứ ba cậu ta đứng ở toilet, vẻ mặt như trước. Ô thứ tư cậu ta đang lên cầu thang, ngửa mặt về phía trước, lại thêm khẩn thiết. Ô thứ năm cậu ta đứng ở trước cửa thư phòng, nhìn vào trong, vẻ mặt thất vọng. Ô thứ sáu cậu ta ở trong phòng ngủ, gào khóc. Một tay lôi kéo mẹ, một tay ra dấu, như nói với mẹ vừa rồi té ngã rất đau đớn và ủy khuất. Người mẹ khom xuống vẻ mặt lo lắng và thương tiếc, đang an ủi cậu ta.

“Ha ha, cậu xem cậu ta. Té ngã, nhẫn nhịn nửa ngày cũng không khóc, đi khắp nơi tìm mẹ. Tìm được mẹ mới bắt đầu khóc. Rất đáng yêu!” Hinh Đồng vô tâm cười.

Quân Vũ nghĩ manga rất có ý nghĩa. Tình tiết đời sống vẽ rất khá. Tranh vẽ rất sinh động. Rất ít truyện nào đem vẻ mặt của đứa trẻ thống khổ, ủy khuất, cấp thiết, thất vọng đều biểu đạt được như vậy. Cậu không biết làm sao mà Phương Hinh Đồng lại có thể cười đến như vậy? Cười được như vậy? Cô có thể là mười sáu tuổi sao? Thật là khó khi vẫn giữ được nét ngây thơ chất phác như vậy. Quân Vũ nghĩ cô cười rất có sức hút, trong lòng không khỏi ấm áp.

Hôm đó thời gian còn lại, Quân Vũ đã biết 《 liêu ninh thanh niên 》 và 《 độc giả trích văn 》 cũng là tạp chí mỗi kỳ Phương Hinh Đồng nhất định sẽ mua. 《 liêu ninh thanh niên 》 là nửa tháng thì xuất bản, 《 độc giả trích văn 》 là tạp chí xuất bản hàng tháng. Phương Hinh Đồng liền phát biểu “Cao kiến” của mình về các loại tạp chí. Lúc cô nói vẫn chưa thỏa mãn thì đã đến đầu đường Liễu Lâm.” Thật nhanh, đã đến rồi. Ngày mai gặp.”

Lúc đó thứ bảy vẫn còn phải đi học. Lúc tan học Hinh Đồng mượn tập vật lí của Tiêu Quân Vũ. Ngày thứ 2, thứ 3, thứ 4 Hinh Đồng đều hỏi về vật lí. Mỗi ngày đều đi về nhà Tiêu Quân Vũ. Thứ ba hai người hoàn quên mất thời gian, lúc đi từ nhà Tiêu Quân Vũ ra vừa lúc gặp Tần Như Vận tan sở trở về. Cô kêu một tiếng “Bác gái” nhân lúc mọi người không nhìn kỹ liền vội vã trở về.

Ba ngày liền, Tiêu Quân Vũ trên đường giảng bài, ở nhà viết lên giấy. Hinh Đồng vẫn không hiểu, cậu liền nói lại từ đầu một lần nữa. Không hề có một chút bực bội. Đến thứ tư, Hinh Đồng vẫn là chỗ hiểu chỗ không. Tiêu Quân Vũ nói ngày mai sẽ giảng cho cậu. Hinh Đồng nói, không cần đâu. Mình đã hiểu một chút. Vật lý không phải khóa thiếu. Sau đó liền mượn tập sinh học, nói tạm biệt rồi về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.