Edit: Siu Nhơn Mèo“Nhưng rõ ràng đêm qua Hoàng thượng đã làm hôn quân rồi mà.”Một trăm năm mươi bốn, ưu phiền của Thái tử.
Năm Bình Võ thứ mười bảy.
“Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đang ở ngoài cửa ạ.”
Lục Uyên nhíu nhíu mày: “Nó lại có chuyện gì rồi?”
Thẩm Ngôn nhịn cười: “Nô tài đoán chừng là điện hạ bị hai vị hoàng tử quấn lấy không thôi, tìm đến bệ hạ tố khổ.”
“Sao trẫm lại phải xử lý mấy việc nhà nhỏ nhặt này?” Lục Uyên mất hứng, “Trẫm là Hoàng thượng đó, lẽ nào trách nhiệm của Hoàng thượng không phải là ăn ăn uống uống vui vui đùa đùa sao?”
“Đó là hôn quân.” Thẩm Ngôn cười híp mắt chỉnh lại cổ áo cho Lục Uyên.
Lục Uyên càng thêm hờn dỗi: “Trẫm không thể làm hôn quân sao?” Hai tay y đang đặt hờ bên hông Thẩm Ngôn cũng thừa dịp nhéo một cái.
Cảm nhận được hai bên hông bủn rủn, Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, giả vờ bày ra vẻ mặt hoang mang: “Nhưng rõ ràng đêm qua Hoàng thượng đã làm hôn quân rồi mà.”
Lục Uyên cao giọng cười to, Lục Kiêm đứng chờ ngoài cửa nghe thấy tiếng cười của Lục Uyên, lại có vài phần hâm mộ. Nhưng vừa nghĩ tới hai nhóc loi choi ở đông cung, nó lại cảm thấy nhức đầu, chỉ có thể cung cung kính kính tiếp tục chờ ở trước điện Hà Thanh.
Đợi cho Lục Uyên ăn mặc chỉnh tề, cửa Hà Thanh điện lúc này mới chậm rãi được mở ra.
“Nhi thần khấu kiến phụ Hoàng, phụ Hoàng vạn tuế, vạn tuế…”
“Đừng.” Lục Uyên khoát khoát tay, không làm Hoàng đế thì vạn tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/1355138/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.