Lâm Lập Hạ vô cùng kinh ngạc nhìn nụ cười "Tươi như hoa nở mùa hè" của nam tử, bàn tay bé nhỏ trong tay áo run lên.
Ai tới nói cho nàng biết, sao, sao lại là ông ta!
Mắt của ông chủ càng híp lại, "Lâm tiểu thư vậy mà vẫn nhớ ta, thật là vinh hạnh, vinh hạnh mà."
Lâm Lập Hạ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén xuống, nàng phát hiện bản thân lại rối loạn rồi.
Mạch Tuệ nhìn hai người một cười rực rỡ một sắc mặt trắng bệch này, liền tiến lên dứt khoát nói, "Chủ tử, vậy người cứ đi đối phó với đám bảo bối của người trước đã, ta dẫn tiểu thư vào trong nhà chờ người."
Ông chủ quán mỳ gật đầu một cái, vuốt vuốt bộ râu quai nón có hình có dạng, "Vậy Lâm tiểu thư vào trước với Mạch Tuệ đi, chờ một lát, ta lập tức tới ngay."
Lâm Lập Hạ máy móc gật đầu một cái, mặc cho Mạch Tuệ dắt tay nàng đi vào phòng.
Trong phòng bày biện đơn giản, Mạch Tuệ lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà rót cho nàng một chén nước, "Tiểu thư uống chút nước trước đi đã."
Lâm Lập Hạ ý tứ hàm xúc nhìn nàng một cái, nhận lấy ly trà uống một hớp nhỏ.
Mạch Tuệ hơi sốt ruột, nàng chớp chớp mắt, "Cái đó, tiểu thư, có phải người rất kinh ngạc đúng không?"
Lâm Lập Hạ liếc nàng một cái, tức giận thầm nghĩ, nào chỉ có kinh ngạc! Quả thật chính là khiếp sợ tới cực điểm!
Mạch Tuệ vui vẻ cười một tiếng, có chút giống như giả bộ ngu nói, "Ừm, chậc, thật ra thì người đã sớm gặp mặt chủ tử rồi."
Lâm Lập Hạ chậm rãi buông ly trà xuống, lại chậm rì rì nói, "Đúng vậy, Sớm... đã gặp mặt rồi."
Khụ khụ, xin chú ý, chữ "Sớm" đọc trọng âm và âm cuối kéo dài.
Mạch Tuệ cười gượng vài tiếng, "Tiểu thư, nô tỳ vào phòng bếp nấu cho người chút gì đó, buổi chưa người mới ăn hai miệng cháo thôi."
Lâm Lập Hạ chậm rãi chớp chớp mắt, vẻ mặt bình thản, "Ừ."
Mạch Tuệ nghe được câu này thì rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tiểu thư ngồi chờ, sẽ xong nhanh thôi."
Nói xong dáng người nhỏ nhắn vụt đi như một làn khói, chỉ còn lại Lâm Lập Hạ từ vẻ mặt nhàn nhã trở nên nghiêm túc.
Chuyện cho tới bây giờ còn cái gì là không rõ chứ? Hóa ra nàng đã sớm ở trong giám thị của người khác, từ lúc vừa mới bắt đầu xuyên qua đã bị người theo dõi, nhớ lại lúc ấy gặp ông chủ quán mỳ, nàng không khỏi cười một tiếng.
Khi đó nàng còn nghĩ, ông chủ quán mỳ này đúng là một người nhiều chuyện, biết không ít tin tức liên quán đến vương công quý tộc trong kinh, cũng có chút ý tứ hàm xúc thần thần bí bí cố ý khoe khoang. Lúc ấy thoáng thấy âm trầm trên mặt ông, vốn tưởng rằng là mình nhìn lầm, không ngờ người này thật sự là thâm tàng bất lộ.
Lúc ấy nàng vì điều tra đơn thuốc của Lâm Viễn Sơn mới ra cửa gặp phải ông chủ quán mỳ, nói cách khác rất có khả năng tranh chấp của nhà họ Lâm hắn cũng góp một tay. Nàng hết than lại thở, khó trách lúc ấy nàng điều tra lại thuận lợi như vậy, quả thật giống như có người âm thầm sắp đặt hết tất cả — Đúng vậy, thật sự là có người cố ý giúp đỡ nàng.
Vậy ông chủ quán mỳ lại là ai đây? Mạch Tuệ là do ông an bài bên người mình, nhưng đến giờ nàng vẫn không hề nhận thấy có bất kỳ ác ý gì, ngược lại hầu hạ nàng rất tốt, như vậy có thể loại bỏ khả năng ông là kẻ địch.
Nàng đột nhiên nghĩ đến đám hắc y nhân đã ra tay cứu người lúc ở hội hoa Lạc Dương, chẳng lẽ, mấy người kia cũng là thuộc hạ của ông chủ quán mỳ? Nhưng tại sao ông ấy phải giúp nàng? Hay là do ai ra lệnh?
Nếu như là do người nào đó ra lệnh, vậy người sau lưng ông là ai? Nếu như là do chính bản thân ông quyết định, vậy thì vì sao chứ?
Lâm Lập Hạ một cái lại một gã gõ nhẹ lên mặt bàn, cuối cùng ánh sáng lóe lên.
Có lẽ, đây cũng là do Tử Thần gây họa.
Đúng lúc ấy thì ngoài cửa có người đẩy cửa đi vào, đụng phải ánh mắt của nàng thì không hề có nửa phần không được tự nhiên, khóe môi cong lên cười mở miệng, "Nha đầu."
Lâm Lập Hạ thấy thế thì cũng kiềm nén nghi ngờ trong lòng xuống, trêu chọc cười nói: "Ta nói vị chủ tử này, không phải vừa rồi còn gọi ta là tiểu thư mà, thế nào bây giờ lại thành nha đầu rồi?"
Nàng vẻ mặt bình thường cầm ấm trà lên rót cho ôn một ly trà, trong mắt ông đã hiện lên một tia thưởng thức.
"Tiểu thư thì quá xa lạ rồi, nha đầu lại vô cùng thân thiết." Ông chủ quán mỳ uống một hớp trà, trà thì vẫn là loại trà thô như trước, nhưng hôm nay uống lại hết sức có vị.
Lâm Lập Hạ nghe vậy gật đầu một cái, "Vậy thì ta cũng không thể cứ mở miệng là gọi ông chủ quán mỳ rồi."
Ông chủ quán mỳ... Ông chủ quán mỳ, lạnh.
"Gọi ta là Thanh thúc đi." Thanh thúc quả thật vô cùng hài lòng với nha đầu ung dung thản nhiên trước mắt này, nhìn thái độ tự nhiên thanh thản, không hấp tấp, không phẫn nộ, thật sự làm ông vô cùng thích thú.
"Thanh thúc." Lâm Lập Hạ cười nhạt một tiếng, "Ta vẫn còn nhớ tô mỳ của Thanh thúc, mùi vị quả thật rất ngon."
Thanh thúc cười càng thêm thân thiết, "Vậy ngày khác ta lại nấu cho nha đầu một bát được không?"
Lâm Lập Hạ cười cong khóe mắt, "Cầu còn không được."
Thanh thúc cũng nhe răng cười, "Nha đầu không muốn hỏi gì ta sao?"
Lâm Lập Hạ nghiêm nghị, "Muốn."
Thanh thúc gật đầu ý bảo nàng tiếp tục.
"Ta chỉ hỏi Thanh thúc một vấn đề. Thanh thúc đã sớm phát hiện ta là Tử Thần chi nữ, cho nên mới phái Mạch Tuệ tới bảo vệ ta đúng không?" Lâm Lập Hạ cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi vào vấn đề quan trọng nhất.
Trong mắt Thanh thúc lóe lên kinh ngạc, cuối cùng gật đầu cười, "Đúng vậy."
Nữ tử này nói không nhiều lắm, lời ít mà ý nhiều, nhưng hỏi ra cũng là điểm mấu chốt nhất, chỉ là nếu nàng chỉ hỏi vấn đề này, cũng đã nói lên trong lòng nàng sớm có định đoạt.
Lâm Lập Hạ thở dài, trong con ngươi ảm ảm, "Ta biết ngay là lại liên quan đến Tử Thần chi nữ."
Thanh thúc cầm ly trà lên nhẹ nhàng đung đưa nói, "Đắc tử thần giả đắc thiên hạ, những lời này lưu truyền đã lâu trong hoàng tộc vương triều Đại Minh, nhưng rốt cuộc tại sao lại như vậy thì không ai biết được, dĩ nhiên, cũng bao gồm cả ta."
Lâm Lập Hạ ngước mắt nhìn Thanh thúc, chờ ông nói tiếp.
"Ta không phải là thế ngoại cao nhân cũng không phải hắc thủ sau màn gì cả, mục đích tồn tại của ta chỉ có một, đó chính là bảo vệ Tử Thần chi nữ."
Lâm Lập Hạ kinh ngạc, vậy, vậy, vậy thì ra là Tử Thần chi nữ còn có hộ vệ! "Nói cách khác, cái ngươi không phải là người của hoàng đế?"
Thanh thúc lắc lắc đầu, "Ta không hề dính dáng gì đến thế lực trong triều, ta đã nói rồi, mục đích của ta chỉ là bảo vệ ngươi."
Lâm Lập Hạ bóp bóp trán, "Ta cũng gần hiểu rồi."
Vậy Tử Thần chi nữ gì đó chính là một phúc tinh, không chỉ người người muốn cướp nàng, thậm chí ngay cả chỗ tối cũng có người bảo vệ nàng, thật sự là quá..."Suất" rồi.
"Vậy, " Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Có phải ta nói cái gì ngươi sẽ nghe cái đó đúng không?"
Thanh thúc bật cười, "Ngươi cứ nói đi?"
Lâm Lập Hạ ngượng ngùng bĩu môi, "Dĩ nhiên... Không thể nào. Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể giúp ta."
Lâm Lập Hạ không hề kinh ngạc khi ông biết được ý nghĩ này của mình, "Phải."
Rời khỏi nơi này, cũng rời khỏi đoạn tình cảm kia. Giúp nhau lúc hoạn nạn, cuối cùng không bằng ở chốn sông hồ quên nhau.
Thanh thúc thở dài, "Nha đầu, ngươi phải biết ngươi không thể rời bỏ."
Lâm Lập Hạ cười khẽ, "Không thể rời bỏ? Tại sao không thể rời bỏ?" Là nói nàng không thể buông đoạn tình cảm này ra? Hay là Lý Huyền sẽ không dễ dàng để cho nàng rời đi?
Thanh thúc nhìn nàng một cái thật sâu, "Chẳng lẽ ngươi không thích Hoàng đế sao?"
Tim Lâm Lập Hạ đột nhiên co rút. Nàng nghĩ tới ngày đó nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, nhớ tới bóng người mơ hồ trong xe ngựa, nhớ tới câu nói của Thanh thúc "Đó là Tứ hoàng tử". Thì ra bọn họ đã gặp nhau từ sớm như vậy, nhưng cuộc gặp gỡ vô tình bất ngờ mỹ lệ hiện tại chỉ làm nàng không khỏi khó chịu.
Nàng do dự nhìn về phía khác, "Thích thì sao, có quan hệ gì với việc rời đi chứ."
Thanh thúc sững sờ, hả, không quan hệ?
Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng mở miệng nói, "Ta biết rõ Thanh thúc nghĩ như thế nào, ta là Tử Thần chi nữ, có mệnh làm hoàng hậu, hơn nữa ta lại thích Lý Huyền, có lẽ Lý Huyền cũng thích ta. Vậy thì còn có cái gì không hài lòng chứ? Ta tốt nhất nên vô cùng vui mừng trở lại Lâm phủ chờ hắn hạ chỉ, sau đó sẽ vui vui vẻ vẻ tiến cung. Nhiều năm sau có lẽ ta thật sự tở thành hoàng hậu của quốc gia này."
Thanh thúc há có thể không nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của nàng, "Nha đầu..." Hoàng hậu... Aizzz, sao lại cố tình rơi vào trên người nữ tử như vậy chứ.
"Thanh thúc, ta chỉ muốn rời đi thôi." Lâm Lập Hạ buông con ngươi xuống, "Tử Thần chi nữ, tranh giành ngôi vị hoàng đế, ai là hoàng hậu, những thứ này đều không có quan hệ gì với ta. Thứ ta muốn rất đơn giản, mỗi ngày ăn uống chơi bời sống không tim không phổi, không thèm nghĩ đến mấy chuyện thượng vàng hạ tám, ta bị cuốn vào, mà ta cũng có quyền lợi lựa chọn rời đi. Nếu ngươi đã đứng về phía ta, vậy thì nên cố gắng giúp ta."
Thanh thúc khó xử, "Nhưng mà..."
"Thanh thúc." Lâm Lập Hạ nhìn chằm chằm vào ông, "Ta muốn rời đi." Giọng nói kiên định khác thường.
Thanh thúc túm lấy râu mép của mình, cảm giác đau nhói làm ông nhăn mày lại, nhưng cuối cùng chỉ đáp một tiếng "Được".
Cũng đúng, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Tử Thần, lại không người nào nói nhất định phải để nàng làm hoàng hậu? Huống chi, cuộc sống như vậy có lẽ thật sự không thích hợp với nữ tử này.
"Tiểu thư tiểu thư, nô tỳ nấu một bát mì." Bên ngoài Mạch Tuệ vô cùng hào hứng tiến vào. "Nô tỳ đã thả vào không ít thứ tốt đấy."
Lâm Lập Hạ tạm thời bỏ qua phiền muộn trong lòng, cười nói, "Mỳ này có phải do Thanh thúc dạy ngươi nấu đúng không?"
Mạch Tuệ bĩu môi buông bát xuống, "Nô tỳ cũng không phải mặt si giống như chủ tử, yêu cầu đối với nấu mì quả thực là biến thái."
Nàng đưa đũa cho Lâm Lập Hạ nói, "Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy có rất nhiều nấm hương, nô tỳ biết tiểu thư thích ăn, cho nên thả vào rất nhiều."
Lâm Lập Hạ dùng chiếc đũa gẩy gẩy bát mỳ, "Ặc, đúng là ngươi thả rất nhiều." Làm ngay cả sợi mỳ cũng không tìm thấy.
"Hương, hương, nấm hương." Thanh thúc xanh cả mặt giọng điệu run run nói.
Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ nghi hoặc nhìn ông, "Thanh thúc (Chủ tử),ngươi làm sao vậy?"
Nhưng Thanh thúc chỉ nhìn chằm chằm "Nấm hương" trong bát nhắc lại, "Hương, hương, nấm hương."
Đáy lòng Thanh thúc cực kỳ bi thương, ông dùng mười vò cẩm lộ lâu lăm đổi lấy thánh chi của Mạc lão đầu lại bị Mạch Tuệ coi thành hương! Nấm! Hương! ! ! ! Nấm! ! ! ! Bỏ vào mì! ! ! ! ! Sớm biết ông đã không để đồ linh tinh rồi!
Đáy lòng Thanh thúc cũng thương tâm muốn chết, một mặt mắng Mạch Tuệ không có mắt một mặt vừa hận hận thầm nghĩ, đi con mẹ nó Mạc lão đầu, cái gì mà thánh cô lại cố tình lớn lên giống nấm hương như vậy!
Trên triều đình.
Lý Huyền nghiêm túc nghe đại thần báo cáo tình huống khoa khảo, cuối cùng tán thưởng liếc nhìn người nọ, "Nói cách khác, người tham gia khoa khảo năm nay nhiều gấp đôi so với năm trước?"
Trần đại nhân cong người xuống cung kính nói, "Hồi hoàng thượng, đúng vậy."
Lý Huyền nhếch môi cười yếu ớt, trên khuôn mặt tuấn mỹ là lịch sự nho nhã, "Rất tốt, chuyện phía dưới lại tiếp tục nhờ Trần đại nhân phí tâm rồi."
Trần đại nhân vui mừng nhướn mày, "Đa tạ hoàng thượng, thần nhất định toàn lực ứng phó!"
Mắt phượng của Lý Huyền ôn hòa lướt nhìn mọi người, "Hôm nay còn có chuyện gì muốn lên tấu nữa không?"
"Hồi hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu." Thừa Tướng tiến lên nói.
Trong mắt Lý Huyền thoáng qua ánh sáng lạnh, giọng nói vẫn thanh nhã như cũ, "Thừa Tướng có chuyện gì muốn tấu?"
Thừa Tướng đứng thẳng người nói, "Hoàng thượng lên ngôi đã hơn một tháng, hậu cung lại không một người, thần cho là, giờ là lúc hoàng thượng nên suy tính đại sự rồi."
Lời này vừa nói ra thì mọi người bên cạnh rối rít phụ họa, "Thần cũng cảm thấy như vậy, hoàng thượng nên phong phú hậu cung rồi."
"Tuổi hoàng thượng cũng đã không nhỏ, nên là lúc lập hậu."
"Hoàng thượng nên suy nghĩ chuyện hậu tự (con cháu) rồi."
Trong lòng Lý Huyền chán ghét vô hạn, nhưng vẫn ung dung thản nhiên, "Trẫm mới vừa lên ngôi không lâu, chuyện này nói sau đi."
"Hoàng thượng." Thừa Tướng giọng điệu thong thả mở miệng nói, "Năm nay hoàng thượng đã 21, trong phủ cũng không một cơ thiếp, bây giờ hoàng thượng đã là cửu ngũ chí tôn, nên vì tương lai của triều ta mà suy nghĩ nhiều hơn."
Bên dưới lại một hồi phụ họa, còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng.
Thừa Tướng dẫn đầu hôm nay không nao núng, ánh mắt cương quyết không có một tia nhượng bộ, ý muốn nhất định phải ép hắn.
Lý Huyền lại nhìn mấy người chỗ tối trầm mặc không nói trong mắt lại mang theo châm chọc cùng khinh miệt, cuối cùng trầm thấp nói một câu, "Chuyện này trẫm sẽ giao cho Thái hậu làm, bãi triều."
Nhiều người âm thầm chờ xem trò hay của hắn, hắn tuyệt không thể để bọn hắn được như ý.
Vì vậy Trân phi đã thành Thái hậu liền hào hứng bừng bừng chọn vài vị phi tử cho hoàng nhi của mình, một vài bức một tranh mỹ nhân được đưa đến trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn chỉ là vẻ mặt thản nhiên như cũ, trong mắt không thấy một tia nhiệt độ.
Nhiều dung nhan tuyệt mỹ như vậy nhiều tư thái xinh đẹp như vậy, nhưng không có một người hắn muốn. Người mà hắn muốn giờ phút này lại chỉ muốn rời khỏi hắn.
Lý Huyền mệt mỏi day day mi gian, Lập Hạ, nàng cũng biết ta nhớ nàng biết bao, mặc dù nàng chỉ một lòng một dạ muốn thoát đi.
Kết quả chọn phi được công bố vào mười này sau, tiểu thư nhà Thừa tướng không ngoài dự đoán trở thành người được lựa chọn làm hoàng hậy, nghen chết bao nhiêu nữ tử cùng làm tan nát bao nhiêu trái tim của nam tử.
Lúc Mạch Tuệ nói tin tức nàu cho Lâm Lập Hạ còn ấp a ấp úng, sau khi nhìn thấy vẻ thất lạc trên gương mặt nàng thì trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Tình cảm của tiểu thư và Lý Huyền nàng đều thấy ở trong mắt , nhưng tiểu thư là dạnh người gì, sao có thể dễ dàng tha thứ cùng nhau chia sẻ tình cảm với người khác?
Tiểu thư à tiểu thư, Mạch Tuệ bội phục sự dứt khoát này của người, nhưng cũng đau lòng sự dứt khoát ấy.
Lâm Lập Hạ mang khuôn mặt tái nhợt càng thêm quyết tâm muốn rời đi, nếu không ở lại làm cái gì? Nhìn hắn thành thân với nữ nhân khác? Hơn nữa... Thành thân chiếu cáo thiên hạ, Doãn Vô Song... Thành thê tử của hắn.
Chú rể kết hôn, cô dâu lại không phải là nàng.
Một câu nói xưa cũ cỡ nào, lại cất giấu bao nhiêu chua xót.
"Mạch Tuệ, thu donj xong hết chưa?" Lâm Lập Hạ thản nhiên hỏi, nghe không ra hỉ nộ.
Mạch Tuệ nhìn đồ đạc xung quanh một chút, "Cũng không kém nhiều lắm, tiểu thư chuẩn bị khi nào thì đi?"
Lâm Lập Hạ giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve rèm thủy tinh treo một bên, "Tối mai đi, nhớ nhất định phải cẩn thận."
Mạch Tuệ dí dỏm cười một tiếng, "Tiểu thư yên tâm, chủ tử đã chuẩn bị xong tất cả rồi."
Những lời này vừa dứt thì Mạch Tuệ lại đột nhiên bị người điểm trúng huyệt đạo, toàn thân không thể động đậy. Nàng trợn to hai mắt nhìn nam tử trước mắt, trong lòng cắn răng nghiến lợi.
Trọng Lương, quả nhiên hắn đã trở lại bên cạnh Thừa tướng.
Mà Lâm Lập Hạ đưa lưng về phía Mạch Tuệ phát giác có gì không đúng vội quay đầu lại lại chỉ hít vào một trận khói mê, rồi sau đó mất đi ý thức.
Trong bóng tối Lâm Lập Hạ một mực tìm kiếm cửa ra, nhưng phát hiện bất kể nàng đi bao xa cũng sẽ trở về chỗ cũ. Nàng hoảng sợ không thôi, bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng của một người.
"Lập Hạ, ta tới đây."
Lâm Lập Hạ rùng mình một cái cuối cùng mở mắt, nàng nhìn nam tử trước mắt cười bất đắc dĩ.
Nàng nhìn gian phòng tinh xảo xa hoa, lại nhìn chân phải của mình bị một cái xích bằng vàng khóa vào đầu giường, cười nhạt, "Ngươi lại làm gì nữa đây?"
Trương khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền mang theo nụ cười nho nhã, trong mắt phượng ngập tràn dịu dàng, môi mỏng của hắn cong lên nhẹ nhàng nói, "Như vậy, ai cũng không thể mang nàng đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]