Mãn Ngọc các, được đặt tên là "Mãn Ngọc", cũng không phải là tòa nhà bằng ngọc, mà là một quán trà lịch sự tao nhã. Người có thể vào Mãn Ngọc không phải giàu thì cũng quý, trong đám phú quý này lại loại bỏ những người thô lỗ thấp kém. Không ai biết ông chủ của Mãn Ngọc các là ai, chỉ biết vị này là một người quyền thế, cho dù là người có lai lịch tốt đi chăng nữa thì cũng không thể gây chuyện ở Mãn Ngọc các. Từ đó có thể suy ra là phàm những người muốn theo đuổi danh dự trong kinh thành đều đến Mãn Ngọc các để thể hiện thân phận.
Hôm nay nơi Lý Huyền hẹn nàng chính là Mãn Ngọc các, nội thị áo xanh dẫn đường bước đi không nhanh không chậm, dẫn nàng đi vào bên trong. Lâm Lập Hạ cũng không có gì khác thường, ngược lại nhàn nhã ngước nhìn bốn phía.
Đi qua phòng khách tao nhã yên tĩnh, đi qua cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối lôi cuốn hấp dẫn, nàng âm thầm cảm thán, thật không hỗ là chỗ của người có tài lại có tiền.
Ước chừng đi trên hành lang quanh co khoảng mười phút, cuối cùng nội thị áo xanh cũng dừng lại, gõ cửa căn phòng trước mặt cung kính nói, "Chủ tử, Lâm tiểu thư đã đến."
Bên trong phòng có người đáp lại một tiếng trầm thấp, nội thị áo xanh này xoay người lại thuần thục cười một tiếng với Lâm Lập Hạ, "Chủ tử nhà ta đang ở bên trong, Lâm tiểu thư có thể đi vào."
Nói xong cũng không nhìn phản ứng của Lâm Lập Hạ, cúi đầu cất bước rời đi.
Lâm Lập Hạ thản nhiên liếc liếc bóng lưng hắn rời đi, âm thầm siết chặt hai tay trong tay áo, tiếp đó rũ mắt xuống đẩy cửa ra.
Cáo thấp bên trong gian phòng bày biện lịch sự tao nhã, trên tường không có đồ vật trang trí dư thừa nào, chỉ treo một bộ tranh sơn thủy đơn giản, vài nét bút lưa thưa lại vẽ ra phong cảnh vô hạn. Trên chiếc bàn bằng gỗ lim to như vậy đặt một chiếc đỉnh hương chạm trổ hình vẽ Lỳ Lân, mùi hương thoang thoảng lượn lờ chậm rãi tản ra.
Một nam tử đứng bên cửa sổ khắc hoa, hắn mặc y phục bằng gấm màu xanh nhạt, toàn thân không có bất kỳ trang sức nào, mái tóc đen nhánh sáng bóng không thua gì nữ tử dùng tơ tằm màu bạc búi lên. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử vừa bước vào, trong con ngươi màu trà sóng nước dập dờn, mê hoặc khác thường.
d.iễ.n.l.e.qý.uđ.ô.n~Bồ.Công.Anh
Hắn thản nhiên nhếch miệng, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ nhạt như gió, "Nàng đã đến rồi."
Giọng nói dịu dàng như ôn tuyền ấm áp thấm vào lòng người, Lâm Lập Hạ hơi cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn buông thõng ánh mắt xuống học nội thị kia cung kính nói, "Lập Hạ gặp qua hoàng thượng."
Lý Huyền nhìn Lâm Lập Hạ trước mặt khom người với hắn, trong mắt phượng xẹt qua một tia không vui, hắn cười nhạt nói, "Chẳng lẽ Lập Hạ còn cần phải làm thế này với ta?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy thẳng người lên, tựa như đùa giỡn trả lời, "Hiện tại ta đang đối mặt với đương kim Thánh thượng, tất nhiên là phải cung kính một chút."
Lý Huyền thấy thế thoáng yên tâm, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ nói, "Lập Hạ, nàng đến đây cùng nhìn cái này với ta một chút."
Lâm Lập Hạ không hề ngập ngừng bước tới, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía bên ngoài.
Vừa rồi trên đường nàng đi tới nhìn thấy đều là cảnh đẹp, mà giờ phút này Lý Huyền lại chỉ cho nàng nhìn lại là một cảnh tượng hoang vu.
Thì ra bất tri bất giác đã là mùa đông, cành lá vốn sum xuê đã trở nên trơ trọi, chỉ còn lại thân cành cứng rắn cong queo không hiểu nhu tình vẫn duy trì tư thế. Thân cây khô nứt, không ít khe rãnh ngang dọc kéo dài trên thân cây, có vẻ vừa già nua vừa bất lực.
Lâm Lập Hạ nghe thấy Lý Huyền bên cạnh trầm thấp mở miệng, "Mặc kệ trước kia phồn hoa bao nhiêu, cuối cùng đều sẽ rơi vào kết quả như vậy."
Lâm Lập Hạ im lặng hồi lâu, tiếp đó ung dung thản nhiên trả lời, "Cho dù cuối cùng đều rơi vào kết quả như vậy, trước kia nó cũng đã trải qua phồn hoa."
"Cuối cùng là cô đơn, phía sau phồn hoa chính là bao nhiêu không cam lòng và xót xa." Lý Huyền nhẹ nhàng nói, trong mắt là sương mù dày đặc.
Lâm Lập Hạ phóng khoáng cười một tiếng, con ngươi sáng ngời khác thường, "Hoàng thượng có từng nghe thấy câu nói, ‘Không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có được.’"
Lý Huyền giương mắt, "Hả? Nàng cũng nghĩ như vậy?"
Lâm Lập Hạ cười nhạt không nói.
Lý Huyền híp híp mắt, "Ta chỉ biết quá trình cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả, mà kết quả lại phải là cái mình muốn."
"Chuyện đời chín tám phần mười không hợp tâm nguyện. Không có kết quả tốt, vậy liền trở về quá trình này. Có kết quả tốt thì cũng đừng so đo đường đi. Nếu có kết quả vừa lòng mà vẫn chấp nhất với hoàn mỹ như cũ, như vậy chính là quá." Lâm Lập Hạ nhàn nhạt nói, không lộ nửa phần cảm xúc.
Lý Huyền khẽ cười một tiếng, ánh lửa u ám như ẩn như hiện trong con mắt màu trà, "Lập Hạ thật đúng là độ lượng."
Độ lượng của nàng lại làm hắn có hơi tức giận.
"Hoàng thượng quá khen."
Nàng lễ độ đáp lời cuối cùng chọc giận Lý Huyền, kích thích hắn tự tay đóng cửa sổ kia lại ngăn trở cảnh sắc bên ngoài. Ánh mắt hắn có chút sắc bén nhìn về phía Lâm Lập Hạ, ôn hòa mở miệng nói, "Nàng cứ phải tỏ ra xa lạ với ta như vậy sao?"
Hắn nói là "Ta", mà không phải"Trẫm" .
Lâm Lập Hạ sao có thể không biết bản thân cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ càng chọc giận Lý Huyền, hợp với tâm nguyện luôn có một lần như vậy đốt cháy ngọn lửa hừng hực dưới đáy lòng, cho dù dùng sức kiềm chế cũng không có cách nào ngăn cản cảm xúc sắc bén này tràn ra. Nàng vẫn bình thản không có gì lạ mở miệng trả lời, "Hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, Lập Hạ tất nhiên phải chú ý lời nói, dù sao lúc này không giống ngày xưa."
Hắn đã là vương giả cao cao tại thượng, không còn là Tử Huyền chuyện trò vui vẻ với nàng trước kia. Mà nàng vẫn là Lâm đại tiểu thư “Thanh danh vang dội” như cũ, không có khả năng đứng cùng một chỗ với Tân Đế này. Đây là khe rãnh bọn họ không thể vượt qua, nếu không vượt qua được, vậy thì rời xa, sạch sẽ lưu loát xoay người.
Trong lòng Lý Huyền có nóng nảy khác thường, biểu hiện của Lâm Lập Hạ không chỗ nào không nói rõ thái độ của nàng. Nàng không coi hắn là Mạc Tử Huyền nữa, không coi nàng như Dịch Giản Chi nữa, nàng muốn chặt đứt tơ tình giữa bọn họ, nàng sẽ vứt bỏ yêu thương của nàng đối với hắn.
Điều này làm cho hắn vô cùng khủng hoảng.
Hiện tại hắn xem như là chiếm được thiên hạ, nhưng Tiểu Cửu lại ra điều kiện không được giữ nàng lại, muốn chính nàng lựa chọn. Mà không nghi ngờ gì là nàng sẽ rời đi sạch sẽ lưu loát, tựa như giữa bọn họ chưa hề có gì cả, không có một chút lưu luyến.
Con ngươi Lý Huyền sa sầm lại, vậy hắn tính là gì? Chẳng lẽ nàng không nhận thấy được hắn thật lòng hắn giãy giụa và khổ sở? Tại sao nàng có thể quyết định phóng khoáng như vậy, phân chia tính toán rõ ràng như vậy?
Hắn ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của nữ tử đối diện, vươn tay vững vàng lôi nàng vào trong ngực. Hắn cúi người xuống chôn mặt vào hõm cổ của nàng, tham lam hít thở hương thơm ngọt ngào thuộc về nàng, " Lập Hạ, đừng tranh hơn thua với ta, ta nhớ nàng lắm."
Giọng điệu thân mật, động tác mập mờ, trái tim yên ổn bên trong lồng ngực của hắn nhảy lên, làm nàng an tâm lại hoảng hốt vô hạn.
Nàng đưa tay đẩy hắn ra, động tác tao nhã, "Lập Hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Cảm thấy vô cùng vinh hạnh? Cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Lý Huyền không duy trì được ôn hòa trên mặt nữa, lộ ra biểu cảm yếu ớt giống như đứa bé nói, "Lập Hạ, đừng đối với ta như vậy."
Lâm Lập Hạ nhíu mày, đừng như vậy? Thế là sao? Hắn là Hoàng đế, hắn muốn tiếp nhận quốc gia này, hắn muốn ngẩng nhìn thiên hạ, hắn muốn... Cùng nhau chia sẻ thiên hạ này với người khác.
Nàng lùi về phía sau một bước thản nhiên nói, "Cái thì qua thì cũng đã đã qua, mong rằng hoàng thượng không cần cố chấp."
"Làm sao có thể đã qua chứ, nàng vẫn còn ở nơi này, mà ta cũng ở nơi đây, sẽ không thay đổi." Lý Huyền bước một bước về phía trước, làm khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.
Lâm Lập Hạ đột nhiên cảm thấy bừng bừng lửa giận, nàng châm chọc cong khóe môi lên, "Sẽ không thay đổi? Ngươi chắc chắn là sẽ không?"
Lý Huyền giơ tay lên vuốt ve gương mặt của nàng, "Ít nhất ta sẽ không thay đổi.”
Trong lòng Lâm Lập Hạ nở nụ cười không phúc hậu, Lý Huyền, ngươi có biết con người luôn đi theo hoàn cảnh không, chỉ cần hoàn cảnh thay đổi, con người liền chạy không khỏi thay đổi."Ngươi cần gì lừa mình dối người? Hay là vẫn còn tin tưởng ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi?"
d.iễ.n.l.e.qý.uđ.ô.n~Bồ.Công.Anh
Hắn cười nhạt một tiếng lại mơ hồ mang theo tà ác, khuôn mặt tuấn mỹ mê người như hoa như nguyệt, "Nàng vẫn thích ta, không phải sao?"
Hô hấp của nàng đột nhiên cứng lại, đồng tử co rút lại, "Đúng thì như thế nào?"
Nàng không thích lừa gạt bản thân hay lừa gạt người khác. Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Lý Huyền nở nụ cười, tia sáng trong mắt phượng hơi híp chợt hiện, "Chỉ cần nàng thích ta, là đủ rồi."
Chỉ cần nàng thích, vậy thì hắn cũng sẽ không buông tay. Không đúng, cho dù nàng không thích, chỉ cần hắn còn thích, vậy hắn liền tuyệt đối không buông tay.
"Thích ngươi là chuyện của bản thân ta, có quan hệ gì với ngươi?" Lâm Lập Hạ đảo mắt, "Thứ ngươi muốn cũng đã lấy được, thứ ngươi không muốn tương lai cũng sẽ thuộc về ngươi... Ngươi có năng lực ngồi vững vị trí này, trước tiên chúc mừng ngươi."
Giang sơn, quyền lợi, mỹ nhân. Vị trí kia đại diện cho tôn quý và ngạo nghễ cao nhất, hắn nên thỏa mãn.
Hắn nhẹ lay động ngón tay, đầu ngón tay trong suốt sáng bóng, "Chúc mừng ta? Không, ta muốn nàng và ta cũng chia sẻ vinh dự này."
Lâm Lập Hạ chợt giương mắt, "Ý của ngươi là... ?"
Lý Huyền ôm nàng vào trong ngực lần nữa, thân mật cọ xát mái tóc của nàng, "Lập Hạ, chờ ta."
Nàng chỉ cười lạnh, chờ? "Chờ một ngày? Một tháng? Một năm hay là mười năm?"
Ánh mắt hắn lấp lánh, "Tin tưởng ta, chỉ có nàng mới xứng chia sẻ với ta."
Nàng không khỏi nghĩ tới mấy người nói chuyện vừa rồi, cười thành tiếng. Xứng? Nàng mới đúng là người không xứng nhất chứ. Nàng đột nhiên cảm thấy thấy hơi mệt mỏi, đưa tay chạm lên ngũ quan tuấn mỹ của hắn dịu dàng nói, "Tử Huyền."
Lý Huyền mặc cho tay nàng lưu luyến trên gương mặt của mình, sung sướng hưởng thụ loại dịu dàng này."Ừ?"
Trong mắt nàng đã không còn lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời nói lại làm cả người hắn cứng ngắc, "Đừng ích kỷ như vậy được không?"
Lý Huyền im lặng không nói , trong con ngươi lóe lên ý vị không rõ.
"Ngươi ích kỷ như vậy, ngươi có thể vừa lợi dụng ta vừa nói yêu ta, có thể nói ra lời hứa ngươi không thể thực hiện lúc thuyết phục ta. Ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy, ngươi biết rõ ta vô cùng khổ sở lại dẫn dụ ta rơi xuống vực sâu, biết rõ ta phải đối mặt với bao nhiêu hành hạ lại vẫn không chịu buông tay như cũ." Nàng tựa như một đứa bé đơn giản trực tiếp tố cáo, không nhìn nét mặt càng ngày càng không vui của Lý Huyền, "Tại sao lại không buông tay chứ?"
"Vậy tại sao lại phải buông tay?" Lý Huyền cười ấm áp vô hại, nhưng lại giấu giếm sắc bén.
Đầu ngón tay của nàng lưu luyến không dứt trên lông mày của hắn, "Ngươi biết ta thích ngươi, nhưng ngươi lại muốn ta đối mặt với chuyện ngươi sắp cưới người khác, hoặc là cảnh tượng rất nhiều người, sao mà lại đối xử bất công với ta như vậy."
Đáy lòng như có mũi khoan đâm vào, đau đớn làm nàng chỉ có thể cắn răng mới có thể nhịn tiếng nức nở xuống.
Lý Huyền chìa tay lau giọt nước mắt trên lông mi của nàng, cầm tay nàng đè xuống lồng ngực của mình, "Lập Hạ, nơi này chỉ có một mình nàng, vĩnh viễn chỉ có một mình nàng."
Lâm Lập Hạ sững sờ nhìn hai bàn tay giao hòa, dưới lòng bàn tay là trái tim đập vững vàng có lực của hắn, như cảm giác hắn đã từng cho nàng. Nhưng tại sao?
"Ngươi dựa vào cái gì mà muốn kết hôn với người khác còn có thể thẳng khái hùng hồn nói với ta trong lòng ngươi chỉ có một mình ta? Ngươi dựa vào cái gì mà phá hủy tình yêu của ta? Ngươi dựa vào cái gì mà cho là ta hiếm lạ lắm với trái tim của ngươi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!" Nàng tức giận nện lên lồng ngực của hắn, một cái lại một cái, không chút lưu tình.
d.iễ.n.l.e.qý.uđ.ô.n~Bồ.Công.Anh
Lý Huyền mặc cho nàng phát tiết cơn giận của mình, hồi lâu sau mới kiên quyết nắm lấy tay nàng, "Bởi vì ta yêu nàng, ta không buông tay nàng được."
Lâm Lập Hạ cắn chặt cánh môi, hắn yêu là nàng, hay là Tử Thần? Có mùi tanh nhàn nhạt tràn ra từ cánh môi, nàng không biết đau đớn tiếp tục cắn, cho đến hắn cúi người thương yêu hôn lên đôi môi của nàng.
Hắn vươn đầu lưỡi ra đưa vào trong đôi môi đỏ tươi, tiếp đó tinh tế liếm mút ngọt ngào của nàng, hắn càng hôn càng sâu, khẩn cấp đòi hỏi nhiều hơn, cho dù tràn ngập khoang miệng của nàng cũng không thỏa mãn, từ lúc vừa mới bắt đầu lướt qua sau đó bá đạo mút hôn, giống như áo khoác màu vàng sáng này khí phách vô cùng.
Nàng bị động nhận lấy nụ hôn chiếm đoạt cường thế của hắn, trong lòng yếu ớt nghĩ tới, vì sao Tử Huyền dịa dàng nàng từng biết lại trở nên tàn nhẫn như vậy?
Cảnh con người mất, hay là người còn tâm không phải.
Sau khi ra khỏi Mãn Ngọc các, tình thần Lâm Lập Hạ có chút hoảng hốt, nàng nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, trong lòng nghĩ đến, trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc là gần hoàng hôn.
Cỗ kiệu vẫn di chuyển chậm chạp như cũ, người trong kiệu lại không ngừng nghĩ lại lời nói vừa rồi của người đó, khổ sở vô cùng xông vào trái tim, làm nàng không kìm được mà hồng vành mắt.
Thật là vô dụng, vẫn cứ khổ sở sẽ khóc, nàng thật sự là vô dụng. Nhưng nàng là một nữ nhân, nữ nhân thì vĩnh viễn đều không qua được cửa tình này.
Nàng uất ức ngửa mặt lên, không để cho nước mắt trong mắt rơi xuống. Chóp mũi ửng đỏ cộng với đôi mắt đẫm lệ làm cho nàng tựa như một con thỏ làm người thương yêu, chỉ là ẩn giấu trong trìu mến này chính là bao nhiêu bất đắc dĩ và giãy giụa.
Nàng không kiên cường, nàng cũng muốn khóc một trận thật sảng khoái, cũng muốn như đứa bé cố tình gây sự chất vấn hắn, nhưng nàng không làm được như vậy, bởi vì cuối cùng nàng cũng không phải là một đứa bé.
Tinh thần hoảng hốt trở lại Lâm phủ, nàng quấn cả người vào trong chăn, hi vọng có thể sưởi ấm ngón tay lạnh lẽo của mình.
Mạch Tuệ yên tĩnh đẩy cửa tiến vào, thấy Lâm Lập Hạ trên giường thì trong mắt thoáng qua thương yêu. Một chữ tình này thương tổn con người cỡ nào.
"Mạch Tuệ." Nữ tử trên giường đột nhiên kêu lên.
Mạch Tuệ lập tức tiến đến cạnh giường, "Tiểu thư, sao vậy?"
Lâm Lập Hạ lộ mặt ra, vẻ mặt bình thản, "Ta muốn gặp chủ tử của ngươi."
Mạch Tuệ nghe vậy thì cả người cứng lại. Cũng đúng, nàng sao có thể cho là tiểu thư cái gì cũng không biết chứ, sợ rằng trong lòng tiểu thư sáng ngời giống như gương vậy.
Nàng khẽ gật đầu một cái, "Được."
Ba ngày sau.
Hôm nay Lâm Lập Hạ mặc một bộ áo lông cáo màu trắng, gương mặt lớn chừng bàn tay bị lông ở cổ áo che lại trông càng xinh xắn, đôi mắt hạnh còn lại đen bóng khác thường.
Nàng đi theo Mạch Tuệ trái cong tám ngoặt vào cái ngõ, lại đần độn u mê đi một đoạn đường giống như mê cung lớn, cuối cùng mới dừng lại trước một cánh cửa đơn sơ.
Mạch Tuệ quay đầu khẽ mỉm cười với nàng, "Tiểu thư, đến rồi."
Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, "Ừ."
Mạch Tuệ đưa tay đẩy cửa ra, Lâm Lập Hạ liền thấy được một cái sân gà bay chó sủa, cùng một nam nhân đưa lưng về phía các nàng.
Sở dĩ dùng cụm từ "Gà bay chó sủa" này, là bởi vì trong sân thật sự có gà đang bay, chó thật sự đuổi theo phía sau.
Mạch Tuệ thất bại xụ mặt xuống nói với nam tử trong viện nói, "Chủ tử, sao người lại như vậy rồi." Cứ nhất định phải cho gà và bọn chó cùng một chỗ ồn ào với nhau sao.
Nam tử kia nghe vậy nhìn sang sang sảng cười cười, "Thì ra các ngươi đã tới à, thật là xin lỗi, ta phải dọn dẹp sân một chút trước."
Da tay ngăm đen, nụ cười tùy tùy tiện tiện, cùng với hàm răng đặc biệt trắng sáng.
Lâm Lập Hạ hít vào một hơi, kinh ngạc kêu lên thất thanh, "Ông chủ quán mỳ?!" (Xem lại
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]