“Tú Tú, đã lâu không gặp cô gầy đi nhiều rồi! Xinh đẹp hơn trước đó nha!” Chị gái nhỏ đó đưa Tạ Nghiên vào thang máy, đang muốn rời đi đột nhiên Mạt Mạt chủ động lên tiếng. Không có cô gái nào không thích được người ta khen xinh đẹp cả, nhưng mà chị gái nhỏ kia tên Tú Tú làm bộ không nghe thấy, chờ cửa thang máy vừa đóng tiêu sái xoay người rời đi. Chị gái nhỏ quay lại quầy lễ tân thay đổi sắc mặt không lạnh lùng như lúc nãy nhìn Hàn Mạt Mạt nữa. “Chị Yến, vừa rồi chị không nhìn thấy Hàn Mạt Mạt có mặt mũi chủ động nói chuyện với em đâu, cười chết em rồi. Cô ta thật đúng là coi Hoắc thị chúng ta là nhà của cô ta mà.” Vẻ mặt Tú Tú khinh thường, ghét bỏ nhắc Hàn Mạt Mạt. “Đúng vậy, lúc trước còn là thư ký Hoắc tổng, cô ta không để ai vào mắt. Bây giờ từ chức rồi còn dám đi theo vợ của tổng tài chúng ta tới đây.” Chị Yến đẩy cà phê nóng đến trước mặt Tú Tú. “Ngày đó, em mua cà phê cho lão phù thủy bộ phận quan hệ công chúng, Hàn Mạt Mạt đi ngang qua nói cô ta muốn uống, em không cho. Buổi chiều gây khó dễ cho em, ở trước mặt quản lý nhân sự nói em khinh thường, đối xử không công bằng với cô ta. Cô ta có bản lĩnh đi tìm Hoắc tổng, hại em thiếu chút nữa mất việc, mỗi ngày còn phải đưa cho cô ta một tách cà phê. ” “Quên đi, Hàn Mạt Mạt nghèo kiết xác như thế chưa từng uống cà phê, coi như em làm chuyện tốt đi.” Hai người đều là những người lớn tuổi ở quầy lễ tân, mấy thực tập sinh mới tới vốn thấy Hàn Mạt Mạt đi theo phu nhân tổng tài của bọn họ, cho là phải ứng phó thật tốt, bây giờ nghe các tiền bối nói xong, lập tức khinh bỉ Hàn Mạt Mạt. Các chị gái nhỏ ở quầy lễ tân nói chuyện phiếm, Hàn Mạt Mạt không biết, lúc này mặt cô ta không nhịn được, cắn môi ủy khuất nhìn Tạ Nghiên. “Anh Tạ Nghiên.” Hàn Mạt Mạt nhìn Tạ Nghiên, lại cúi đầu, giống như bị bắt nạt gì đó lớn lắm, “Người đó thật quá đáng.” Thấy Tạ Nghiên không nói gì, Hàn Mạt Mạt bắt đầu tự nói chuyện một mình. “Trước kia cô ấy mở miệng một tiếng nói em và cô ấy làm chị em tốt, vừa từ chức cô ấy liền xóa em đi. Em mới biết được cô ấy là vì muốn em chịu tội thay, trước kia mới đối tốt với em như vậy.” Tạ Nghiên không quá tin lời Hàn Mạt Mạt nói, không hùa theo cũng không phản bác. “Uống chút đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt lên thôi.” Khi thang máy đến, Tạ Nghiên bước nhanh ra ngoài, nếu không Hàn Mạt Mạt sẽ lại phàn nàn với cậu. Quầy lễ tân vừa nói cho thư ký của Hoắc Duyên Niên biết tin phu nhân đã tới, thư ký đợi ở trước cửa thang máy, dẫn hai người đến phòng làm việc của Hoắc Duyên Niên. Tạ Nghiên không bỏ qua sự khác thường hiện lên trong mắt thư ký khi nhìn thấy Hàn Mạt Mạt. Trong phòng làm việc, Hoắc Duyên Niên biết Tạ Nghiên đã tới, ngồi vững như núi, nhìn thấy người mở cửa đi vào là Hàn Mạt Mạt, kinh ngạc đứng lên. Thư ký thấy vậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tạ Nghiên, rối rắm một lúc vẫn không nói gì. “Hoắc tổng, em và anh Tạ Nghiên mang cơm trưa đến cho anh nè.” Thư ký mở cửa, người đầu tiên bước vào trước là Hàn Mạt Mạt, Tạ Nghiên không cảm thấy kỳ lạ, đi theo phía sau cô ta. Theo tiếng đóng cửa, trong phòng làm việc chỉ còn lại ba người bọn họ, Hoắc Duyên Niên không cần làm bộ như bọn họ rất thân mật, Tạ Nghiên tự mình ngồi trên sô pha, nhìn Hàn Mạt Mạt sắp xếp hộp cơm cho Hoắc Duyên Niên. Đổi lại bình thường Hoắc Duyên Niên được Hàn Mạt Mạt chủ động đưa cơm, anh có thể kích động làm việc ba ngày ba đêm không mệt chút nào. Nhưng lúc này anh nhìn dao nĩa Hàn Mạt Mạt đưa cho anh, không nhịn được liếc mắt nhìn Tạ Nghiên đang ngồi trên sô pha lật tạp chí. Anh và Tạ Nghiên là kết hôn giả, nhưng bọn họ lại là chồng chồng hợp pháp đã lãnh chứng, bây giờ anh ở trước mặt bạn đời cùng một người phụ nữ khác mập mờ, không hiểu sao trong lòng có chút chột dạ. Nếu Tạ Nghiên biết Hoắc Duyên Niên đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ cười nhạo một tiếng. Lần trước lúc cùng cậu ăn cơm sao không thấy chột dạ đi. Còn bảo cậu và Hàn Mạt Mạt học đàn piano xong thì dẫn cô ta về nhà, ăn cơm tối cũng không chột dạ, lúc này chột dạ làm gì, náo loạn gì nữa đây. “Hoắc tổng, dưới lầu có người gây sự. Giám đốc Dương Thành của bộ phận kế hoạch bị vợ gã đánh.” Thư ký đột nhiên gõ cửa báo cáo. “Ở dưới lầu sao?” Hoắc Duyên Niên còn chưa nói gì, Tạ Nghiên đã gấp gáp hỏi. “Đúng vậy, người phụ nữ đó dẫn theo vài người, đã liên hệ với Cục An ninh cử thêm người rồi.” Thư ký nói xong, cánh cửa trước mặt mở ra, cậu đã đứng trước mặt cô ấy rồi. “Tôi xuống lầu xem một chút nhé!” Trên mặt Tạ - thích ăn dưa – Nghiên lộ ra vẻ hưng phấn không thể giấu được. Thư ký nhìn bóng lưng phu nhân tổng tài đã đi xa, lại liếc mắt nhìn cô nam quả nữ trong phòng làm việc, nghĩ thầm lòng dạ phu nhân chúng ta rộng lượng thật đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]