Tạ Nghiên vừa đi, Hàn Mạt Mạt vốn dĩ còn đang do dự không biết nên nói hay không cũng không còn băn khoăn nữa.
“Hoắc tổng, anh mau ăn đi, nếu không sẽ lạnh đó. Vừa đóng gói xong em liền mang đến cho anh, cơm còn chưa kịp ăn xong nữa.” Hàn Mạt Mạt thích mặc váy dài, thời tiết dần dần lạnh, cũng chỉ thêm một cái áo khoác mỏng có đôi khi không đủ giữ ấm. Lúc cô ta cảm thấy lạnh Khương Hành đều cởi áo khoác cho cô ta mặc vào.
Có một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh vừa tỉ mỉ vừa chu đáo tâm mình, Hoắc Duyên Niên lại cảm thấy trong lòng không vui vẻ như vậy, nhưng sự chú ý của anh vẫn ở trên người Hàn Mạt Mạt.
“Nhà hàng trước đây em thích ăn vừa ra món mới, tôi bảo thư ký đặt hai phần.” Ngay từ đầu Hoắc Duyên Niên muốn nói dứt khoát là cùng nhau đi ăn. Nhưng không hiểu sao lúc nói ra khỏi miệng liền nhớ tới vừa rồi ánh mắt Tạ Nghiên tỏa sáng, tinh thần tốt bất ngờ. Dù vậy nhưng nghe Hàn Mạt Mạt nói cô ta chưa ăn xong, vậy Tạ Nghiên cũng không ăn cơm no.
Hàn Mạt Mạt chuẩn bị ngồi trên ghế đối diện Hoắc Duyên Niên, nhớ lại lúc trước Hoắc Duyên Niên chỉ đặc biệt với một mình cô ta.
Nghĩ lại càng ngày càng khó gặp mặt Khương Hành, Hàn Mạt Mạt cảm thấy đàn ông có được sẽ không quý trọng, công việc có thể có nhiều vội vàng.
Nhưng trước đây Hoắc Duyên Niên có bận rộn đến đâu chỉ cần cô ta nói đói bụng, đều sẽ mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phan-dien-trong-van-cau-huyet-ket-hon/1073123/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.