Chương trước
Chương sau
Hai canh giờ sau, từ cơ thể Chiến Sơn Hà Vân Trân lấy ra nửa bồn máu đen.
Mười đầu ngón tay của hắn đều bị dao nhỏ cắt qua.
Hiện tại trên đó chỉ đắp ít thảo dược, tạm thời chưa thể băng bó.
Bởi vì kế tiếp còn phải lấy máu hai lần, Hỏa Khí Độc trong người Chiến Sơn Hà mới có thể được khống chế. Đến lúc đó, Chiến Sơn Hà mới tỉnh táo lại.
Chờ bọn họ có cơ hội tới nơi an toàn, tìm đủ nguyên liệu phối thuốc giải, mới có thể tiến hành bước trị liệu cuối cùng. Hiện tại điều Vân Trân có thể làm chính là lợi dụng điều kiện có hạn giúp gã khống chế Hỏa Khí Độc mà thôi. Mọi chuyện, còn phải đợi gã tỉnh lại rồi tính.
...
Vân Trân ngồi ở lều trại cách vách.
Nhân lúc không có ai, nàng rút ngân châm, tự thi châm cho mình.
Vừa thi châm xong, Tử Thị tới, Vân Trân vội thả làn váy trên đầu gối xuống, hơi nghiêng người, chắn tầm mắt của Tử Thị.
"Chiến tướng quân sao rồi?" Vân Trân hỏi.
"Ta đã lau người cho ngài ấy, đã có thể an tâm ngủ rồi." Tử Thị ngồi xuống đối diện nàng, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lóe sáng.
Xem ra Chiến Sơn Hà khỏe lại, Tử Thị rất vui.
"Ngươi và Chiến tướng quân..." Vân Trân hơi do dự, hỏi.
Tử Thị nhìn nàng, thản nhiên nói: "Lúc này ta chỉ hi vọng ngài ấy có thể mau tỉnh lại. Còn những chuyện khác, tạm thời ta không nghĩ đến."
Vân Trân gật đầu, không hỏi nữa.
Từ lần đầu gặp mặt, Vân Trân đã biết Tử Thị là người có chủ kiến, lại trầm ổn. Cho nên nàng hoàn toàn không cần lo Tử Thị sẽ đưa ra quyết định gì khiến nàng ấy hối hận.
Trong lều trại an tĩnh chốc lát.
Tử Thị lại hỏi nàng sao lại xuất hiện ở đây, Hỏa Diễm thành sao rồi.
Vấn đề của Tử Thị khiến Vân Trân trầm mặc.
Qua một lát, nàng mới kể chuyện đã xảy ra với Tử Thị, từ lúc nàng theo Hữu hộ pháp rời khỏi Hỏa Diễm thành, sau đó tới Lạc thành, rồi từ Lạc thành tốn đi, chẳng qua trong đó giấu đi mọi chuyện liên quan tới "Tham Lang", chỉ nói có vị tiền bối quen biết lo cho nàng, phái người đưa nàng ra khỏi Hỏa Diễm thành, sau đó lại đụng người quen cũ, tới Lạc thành. Vừa lúc Thất hoàng tử người Nhung trúng độc, cần đại phu, nàng liền bị kêu đi.
Cứ thế, nàng mới tìm được hai thứ quan trọng.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng cả câu chuyện vẫn có lỗ hổng. Ví dụ như vị tiền bối nàng quen, tại sao lại đưa nàng tới Lạc thành? Lạc thành hiện giờ đã mất, bọn họ vào trong bằng cách nào?
Nhưng thông minh với Tử Thị, Tử Thị phát hiện Vân Trân không muốn nói về chuyện này,, cho nên không hỏi nữa.
"Hai thứ quan trọng kia, ta bắt buộc phải giao cho người đáng tin được." Vân Trân nói.
Nói xong, nàng phát hiện Tử Thị dùng ánh mắt do dự nhìn mình.
"Ngươi muốn nói gì hả?" Nàng hỏi.
"Làm sao ngươi khẳng định người nọ đáng tin?"
Vân Trân nghĩ nghĩ: "Ít nhất Trấn Bắc Hầu đáng tin."
Ít nhất trong cuộc chiến này, ông ta đứng về bên Vân Hán Quốc. Ông ta là nguyên soái của Trấn Bắc quân, chắc chắn không muốn nhìn thấy Trấn Bắc quân thảm bại như vậy.
"Nhưng với thân phận của ngươi... Còn cả lúc trước bọn họ nghi ngờ ngươi, làm sao ngươi dám chắc bản thân tới Nham Biên thành, bọn họ sẽ cho ngươi vào trong? Cho dù cho ngươi vào, đồ ngươi giao ra, bọn họ sẽ tin sao? Nói không chừng còn nghi ngờ ngươi do người Nhung phái tới gài bẫy bọn họ." Tử Thị nói.
Mấy câu hỏi của Tử Thị khiến Vân Trân trầm mặc.
"Có phải ngươi biết gì không?" Một lát sau, Vân Trân hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.