Chương trước
Chương sau
"Vân Trân?"
"Tử Thị?"
...
"Vân Trân, ngài ấy sao rồi?" Khi Vân Trân buông cổ tay Chiến Sơn Hà xuống, Tử Thị vội hỏi.
Lúc này, người dẫn đường khi nãy đã đi trước, trong lều chỉ có Vân Trân, Tử Thị cùng Chiến Sơn Hà đang hôn mê bất tỉnh.
"Tình hình không lạc quan lắm." Vân Trân nhíu mày.
Nghe Vân Trân nói, tâm trạng Tử Thị suy sụp.
Trong lòng nàng, Vân Trân y thuật cao minh, ngay cả đại phu của Thái Y Viện cũng không bằng. Nhưng hiện tại, nàng ấy lại nói tình hình của Chiến Sơn Hà không lạc quan, điều này khiến trái tim Tử Thị thắt chặt.
"Chẳng lẽ không còn cách nào sao?" Tử Thị không nhịn được mà hỏi.
"Việc này... Ngươi trả lời ta trước, ngươi tìm được ngài ấy ở đâu? Kể lại tình hình càng tỉ mỉ càng tốt."
Tử Thị kể lại từ đầu tới đuôi chuyện tìm được Chiến Sơn Hà cho Vân Trân nghe.
Theo lời Tử Thị nói, thời điểm nàng ấy tìm được Chiến Sơn Hà cách lần đầu Nham Biên thành bị công phá đã một khoảng thời gian. Chiến Sơn Hà rơi xuống vực thẳm, có lẽ trên đường được cành cây giảm xóc, cho nên mới không ngã chết. Nhưng tuy rằng không chết, gã lại bị trọng thương, không có cách nào lên đường.
Lúc Tử Thị tìm được gã, gã đang sốt cao, tinh thần không rõ.
Nàng ấy cố hết sức mới kéo gã tới một căn nhà gỗ gần đó. Nàng ấy nghĩ mọi cách giúp gã hạ sốt, dần dần, nhiệt độ trên người Chiến Sơn Hà cũng giảm, nhưng gã chưa từng tỉnh lại. Sau đó, có một đêm Tử Thị bừng tỉnh, phát hiện Chiến Sơn Hà lại sốt...
"Khi đó ta đã dùng hết cách cũng không thể hạ sốt cho ngài ấy." Tử Thị quay đầu nhìn người hôn mê bất tỉnh nằm trên đệm, "Ta sợ còn ở lại đó, ngài ấy sẽ chết, vì thế mới muốn đưa ngài ấy tới thành trấn thử thời vận, xem có thể tìm được đại phu không..."
Nhưng thành trấn ở gần đã bị hủy.
Bá tánh bên trong, người chết, kẻ trốn. Nơi đó đã là một tòa thành bỏ trống. Tử Thị lại không dám đưa gã đi xa, sợ gặp binh lính người Nhung.
May mà ngay lúc này, nàng ấy gặp được một người tốt bụng, thấy họ đáng thương, liền đưa họ tới đây. Tuy điều kiện nơi này gian khổ, nhưng cũng có đại phu biết chút y thuật. Ít nhất sau khi Chiến Sơn Hà uống những dược thảo đó, cơn sốt tạm thời khống chế được, không còn tiếp tục lên cao.
"Vân Trân, ngài ấy sao vậy?" Kể xong, Tử Thị vội hỏi Vân Trân.
Vân Trân nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ta đoán không sai, ngài ấy trúng Hỏa Khí Độc."
"Hỏa Khí Độc?" Tử Thị nghi hoặc.
"Đó là một loại độc thảo sống ở nơi cực hàn. Vực thẳm Chiến tướng quân rơi xuống hẳn có độc thảo này, cho nên ngài ấy vô tình bị nhiễm, trúng độc."
"Nếu ngươi biết loại độc này, chắc là cũng biết cách giải đúng không?" Tử Thị theo bản năng nắm lấy tay áo nàng.
"Chỉ có thể cố hết sức."
Trước kia, nàng chưa từng gặp lại độc này, chỉ đọc trong sách. Trong lòng nàng cũng không có phần nắm chắc. Hơn nữa hiện tại ngón tay phải của nàng còn chưa hồi phục, chỉ dựa vào tay trái, e rằng phải cố hết sức.
Nhưng hiện tại, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Giống vậy, Chiến Sơn Hà cũng không có lựa chọn khác.
"Ngươi giúp ta chuẩn bị một chậu nước ấm, còn cả một con dao sắc bén." Vân Trân nói.
"Ừ, ta đi ngay." Tử Thị vội ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.