Chương trước
Chương sau
Vân Trân hỏi xong, ngược lại đến phiên Tử Thị trầm mặc.
Vân Trân cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng biết nếu thật sự có tin tức quan trọng, Tử Thị chắc chắn sẽ nói với nàng.
Quả nhiên, không bao lâu, Tử Thị nói: "Thật ra ta cũng không nghe rõ... Chỉ là thỉnh thoảng trong lúc mơ màng Chiến tướng quân sẽ nói... Hình như trong Trấn Bắc quân có phản đồ, có kẻ đầu hàng người Nhung gì đó. Dù sao khi đó ngài ấy cũng đang sốt, ta chỉ nghe đại khái mà thôi."
Phản đồ...
Quả nhiên có phản đồ.
Vân Trân nhớ Nhung Trạm từng nói, trong Trấn Bắc quân có người của họ, hơn nữa địa vị không thấp.
"Có biết ai không?" Vân Trân hỏi.
Tử Thị lắc đầu: "Ta đoán ngài ấy xảy ra chuyện cũng vì tên phản đồ kia. Có lẽ phải chờ ngài ấy tỉnh lại mới biết được."
Tỉnh lại sao...
Vân trân cúi đầu.
"Nếu ngươi thật sự muốn đưa thứ gì đó tới Nham Biên thành, ta hi vọng ngươi có thể nghĩ cách ổn thỏa hơn." Tử Thị nói, "Ta nghĩ ngươi mang đồ tới Nham Biên thành, người Nhung sẽ nhận được tin, mai phục bên đường. Tên đầu hàng người Nhung kia nói không chừng sớm đã có phòng bị. Hiện giờ, chúng ta không biết gã là ai, hoặc là bọn họ là ai, ngươi cứ thế đưa đồ đi... Lỡ như, ta chỉ nói lỡ như, người kia đang ở cạnh Trấn Bắc Hầu thì sao? Nếu gã mượn danh nghĩa của Trấn Bắc Hầu bắt ngươi giao đồ ra. Ngươi giao đồ ra, chẳng phải tương đương với việc đưa đồ về lại tay người Nhung ư? Ta chỉ hi vọng ngươi có thể suy xét rõ ràng."
Vân Trân gật đầu, biết nàng ấy nói có lý.
Thật ra đưa đồ cho Triệu Húc mới thỏa đáng nhất. Bởi vì Triệu Húc tin nàng. Nhưng nơi này cách xa Hỏa Diễm thành. Với tình hình trước mắt, xung quanh Nham Biên thành và Hỏa Diễm thành đã đầy thám tử người Nhung, chỉ chờ nàng chui đầu vô lưới.
Trước đừng nói nàng có thể giao đồ ra không, ngay cả nàng có thành công đến đó hay không đã là vấn đề rất lớn.
"Ta sẽ suy xét cẩn thận." Cuối cùng, Vân Trân nói.
Ít nhất hiện tại, nàng còn phải ở đây.
Bởi vì độc trong người Chiến Sơn Hà cần nàng.
Chờ lấy máu ba lần xong, bệnh tình Chiến Sơn Hà ổn định, nàng mới có thể yên tâm rời đi.
Lúc này, dù sốt ruột thế nào, có tính toán gì, nàng đều cần ở lại đây.
...
Sau lần thứ hai lấy máu, Chiến Sơn Hà tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên sau khi khôi phục thần trí, gã nói với họ trong Trấn Bắc quân có kẻ đầu hàng người Nhung, hơn nữa thân phận kẻ đó không thấp, còn rất được Trấn Bắc Hầu tín nhiệm.
"Thế mà là ông ta?" Vân Trân nghe xong, cùng Tử Thị nhìn nhau.
Tuy nàng chưa từng gặp người kia, nhưng cũng từng nghe nhắc tới, người nọ kiêu dũng thiện chiến, là huynh đệ kết nghĩa với Trấn Bắc Hầu. Khi đó Nham Biên thành binh bại là vì người nọ tư thông ngoại địch.
Chiến Sơn Hà bắt đầu hoài nghi.
Người nọ sợ sự việc bại lộ, liền tiên hạ thủ vi cường, nhân lúc Chiến Sơn Hà chưa kịp chuẩn bị, đẩy gã xuống vực thẳm, sau đó công bố với bên ngoài là người Nhung đánh Chiến Sơn Hà rơi xuống vực.
Đến nay, người nọ vẫn bình yên vô sự ở Trấn Bắc quân.
Hơn nữa Chiến Sơn Hà còn nói, nếu gã đoán không sai, giờ phút này người nọ chắc hẳn đang ở bên cạnh Trấn Bắc Hầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.