Chương trước
Chương sau
Thân phận A Dần nhạy cảm, gia thế dưỡng phụ dưỡng mẫu sau này của nó không thể quá chói mắt, cũng không thể quá phức tạp.
Quá chói mắt, đột nhiên có một hài tử, dễ khiến có người nghi ngờ điều tra. Quá phức tạp, dễ bị tính kế, sợ rằng A Dần không thể khỏe mạnh trưởng thành.
Cuối cùng, chỉ có gia tộc hoàn cảnh tương đối đơn giản, nhân khẩu không quá nhiều, không có lục đục hậu viện, quan hệ quê quán cũng không tồi, mấu chốt là phải thiện tâm, sau này cho dù có hài tử của mình cũng sẽ không bạc đãi A Dần, giống như lão phu thê Vương gia đối đãi với Vương Quân Ngọc vậy.
Muốn tìm gia đình thỏa mãn những điều kiện này, có thể nói là ngàn dặm chọn một.
Cũng là vận khí bọn họ đủ tốt mới có thể tìm được trong khoảng thời gian ngắn.
...
A Dần rời đi dường như không mang đến thay đổi gì cho Túc Vương phủ.
Trong phủ hạ lệnh cấm, không ai dám nhắc tới.
Đối với bên ngoài cũng chỉ nói thời điểm A Dần ở trong bụng mẹ, cảm nhiễm độc tố, mấy ngày trước đó độc phát không qua được, đã qua đời.
Giải thích như vậy, Vân Trân có hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ dựa theo thương lượng trước đó, nói rằng sức khỏe A Dần không tốt, mùa đông ở Bắc địa quá lạnh, nên đưa tới thôn trong phương Nam ấm áp tu dưỡng.
Không ngờ Triệu Húc lại thay đổi giữa đường.
"Đích trưởng tử của ta chỉ có thể là A Linh." Đối mặt với sự nghi hoặc của nàng, Triệu Húc giải thích.
Vân Trân vẫn không yên tâm.
"Bên phía mẫu phi, ta sẽ viết thư nói rõ." Triệu Húc đoán được nàng đang lo lắng, trấn an.
Vân Trân nghe thế, gật đầu.
Tuy Triệu Húc trấn an nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút bất an.
Trong kế hoạch của nàng, A Linh nên như hài tử bình thường khác, vô ưu vô lự mà trưởng thành.
Nhưng hiện thực, xuất thân của A Linh, thân phận của Triệu Húc lại không cho phép như vậy.
Thời gian nàng đi theo Triệu Húc cũng không ngắn.
Từ khi Triệu Húc tới thành Quán Châu, bề ngoài hắn như thật sự buông bỏ tất cả, chấp nhận số mệnh, không tranh gì hết.
Nhưng Vân Trân biết chỉ cần một ngày hắn vẫn là nhi tử của hoàng đế, hắn không thể đứng ngoài cuộc.
Cuối cùng, dù Lưu Vân Bạch đăng cơ làm hoàng đế hay gia tộc Vương thị lật đổ Lưu Vân Bạch, ủng hộ Vũ Vương lên làm hoàng đế... Sau khi hai người kia đăng cơ, chỉ sợ đều sẽ không bỏ qua cho Triệu Húc, dù hiện tại hắn đã bị đày tới Quán Châu.
Trước đây thời điểm Vân Trân và Triệu Húc nói về chuyện Tái Bắc, giữa hai người có mâu thuẫn.
Khi đó Triệu Húc nói nếu Ngụy Thư Tĩnh thân bất do kỷ, bị tình thế bắt buộc, vậy thế cục ở Tái Bắc sẽ thay đổi, bộ lạc Sư Thứu thống nhất mười tám bộ lạc không phải không có khả năng.
Như vậy, khi nói đến Ngụy Thư Tĩnh, hắn có nghĩ tới chính hắn không?
Hắn hiện giờ đã tới Quán Châu, rời xa triều đình, thành Túc Vương, nhưng nếu hắn cũng bị tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ thì sao?
Vân Trân thích cuộc sống ở Quán Châu.
Tuy có đôi khi vẫn gặp phiền phức không ngừng, nhưng không hề giống kinh thành, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.
Cho dù Triệu Húc không muốn, nhưng trong kinh thành còn có Đức Phi.
Bằng sự hiểu biết của Vân Trân về Đức Phi, bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Phân tranh ở kinh thành chắc chắn sẽ lan tới Quán Châu.
Mà Quán Châu cũng không phải thế ngoại đào nguyên thật sự.
Vân Trân lo lắng cho tương lai của A Dần, càng lo lắng cho Triệu Húc.
...
"Nô tỳ gặp qua Vân phu nhân."
Tê Thư Phòng, Vân Trân đứng trước mặt một nha hoàn.
Nha hoàn kia một thân thanh y, diện mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng.
"Hoa trên giày của A Linh là ngươi thêu sao?" Vân Trân nhìn nha hoàn, hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.