Chương trước
Chương sau
"Hồi Vân phu nhân, là nô tỳ thêu." Nha hoàn trả lời.
Vân Trân nghe vậy, cúi đầu nhìn giày nhỏ trong tay, hai đóa hoa màu trắng bên trên vô cùng xinh đẹp.
"Đây là tuyết phiêu linh?" Vân Trân lại hỏi.
"Vâng, là tuyết phiêu linh."
"Ta nhớ tuyết phiêu linh thấy nhiều ở quận Xích Thủy Nam Hoang đúng không?"
"Phu nhân nhớ không sai."
"Vậy ngươi là người quận Xích Thủy?"
"Việc này thì không phải." Nha hoàn kia lắc đầu, "Nô tỳ là người Lẫm Châu."
"Lẫm Châu sao!" Vân Trân mân mê chiếc giày, im lặng không nói nữa.
Không biết qua bao lâu, nàng phất tay cho nha hoàn lui xuống.
Nha hoàn hành lễ, cáo từ.
Thời điểm nha hoàn sắp lui ra ngoài, Vân Trân bỗng hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ Mộ Thanh." Nha hoàn dừng lại, cung kính đáp.
Mộ Thanh?
...
Mộ Thanh rời đi.
Vân Trân nhíu mày.
Mộ Thanh, đó chẳng phải là một trong bốn mỹ nhân trong cung đưa đến Túc Vương phủ sao?
Thính Phong va chạm Liễu Trản Anh, đã bị Liễu gia xử lý. Ba người còn lại, lần lượt là Tích Tuyết có nét tương tự nàng, Nguyên Hương tính tình thoạt nhìn lỗ mãng cùng Mộ Thanh rất ít khi ra ngoài.
Tuyết phiêu linh, quận Xích Thủy, cùng Lẫm Châu...
Lẫm Châu, Lẫm Châu.
Thịnh gia Lẫm Châu.
Quận thủ Lẫm Châu Thịnh Văn Thư còn không phải là người của đương kim Thái Tử Lưu Vân Bạch sao?
Cố ý dùng tuyết phiêu linh ở quận Xích Thủy thu hút sự chú ý của nàng, còn nói với nàng xuất thân từ Lẫm Châu, đây không phải là đang nói nàng biết thân phận của nàng ta sao?
Không ngờ Mộ Thanh thế mà là người của Lưu Vân Bạch.
Người của Lưu Vân Bạch đột nhiên bại lộ thân phận trước mặt nàng, chỉ sợ là Lưu Vân Bạch bày mưu tính kế.
Nếu là Lưu Vân Bạch bày mưu tính kế, vậy hắn lại có âm mưu gì?
Nghĩ tới mấy năm nay giao thủ với Lưu Vân Bạch, số lần nàng thẳng Lưu Vân Bạch chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường đều là bị Lưu Vân Bạch tính kế.
Lưu Vân Bạch là kẻ lòng dạ khó lường.
Lòng dạ Đức Phi Tô Uyển Khanh cũng rất sâu, rất có thủ đoạn. Nhưng mỗi lần Tô Uyển Khanh tính kế nàng, nàng đều có thể đoán được mục đích của bà ta.
Nhưng với Lưu Vân Bạch, hiển nhiên là không thể.
Tâm tư của Lưu Vân Bạch có lẽ không ai có thể đoán được. Trên đời này, hiểu Lưu Vân Bạch nghĩ gì đại khái chỉ có bản thân hắn.
Từ lần hắn tính kế nàng và hoàng đế, Vân Trân đã từ bỏ.
Nàng biết, nàng không đấu lại Lưu Vân Bạch.
Bởi vì Lưu Vân Bạch là kẻ điên.
Người bình thường không đấu lại một kẻ điên.
Muốn thắng một kẻ điên, vậy chỉ có thể điên cuồng hơn hắn.
...
Buổi tối Triệu Húc trở về, Vân Trân làm vẻ lơ đãng nhắc tới ba nữ nhân còn ở hậu viện."
"Bọn họ thoạt nhìn vô hại, nhưng thật ra rất thận trọng." Triệu Húc nói, "Ngay cả Nguyên Hương trông lỗ mãng ngay thẳng cũng không thể kinh thường. Lúc bọn họ mới được đưa tới, ta cũng óc ý nhanh chóng xử lý, nhưng sau đó xảy ra vài việc nên phải trì hoãn, bây giờ muốn xử lý, e rằng không còn dễ dàng như trước."
Hắn biết bốn người kia là mật thám kẻ khác sắp xếp bên cạnh hắn.
Sau khi Thính Phong bị Liễu gia xử lý, ba người còn lại càng trở nên cẩn thận.
Như cá chạch trơn trượt, muốn bắt lấy nó, bắt buộc phải tốn nhiều sức mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.