Chương trước
Chương sau
Vân Trân cầm lên, mở ra, phát hiện bên trong là một miếng ngọc bội cùng một hộp gấm nhỏ.
Vân Trân cầm miếng ngọc bội, nhìn nhìn, sau đó lại mở hộp gấm ra, phát hiện bên trong là Cửu Chuyển Linh Lung Đan.
Là Miến Đà Loa tiền bối?
Vân Trân kinh ngạc.
Sau đó cung mày không khỏi nhíu lại.
Nàng cầm hộp gấm có Cửu Chuyển Linh Lung Đan.
Cửu Chuyển Linh Lung Đan vốn là kỳ dược trong thiên hạ, giống như Kỳ Lân Huyết.
Lúc trước nàng tới núi Kỳ La tìm đại phu trị bệnh, thời điểm ở ranh giới sống và chết, Miến Đà Loa lấy Cửu Chuyển Linh Lung Đan ra cho nàng uống, nàng mới qua khỏi. Cửu Chuyển Linh Lung Đan rất khó có được, nàng có thể nhìn thấy một viên đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, hoàn toàn không ngờ Miến Đà Loa lại đưa tới một viên.
Vân Trân vô cùng cảm kích.
Nàng lại nhìn miếng ngọc bội, bỗng cảm thấy hoa văn trên đó có chút quen mắt.
Nàng giơ lên cẩn thận nhìn, hoa văn trên ngọc bội còn không phải tương tự đồ đằng trên cánh tay nàng sao?
Chẳng lẽ đây là đồ của phụ mẫu nàng?
Nhưng không biết rốt cuộc là của phụ thân, hay là mẫu thân?
Nàng nhớ khi ấy nói tới phụ thân nàng, Miến Đà Loa giữ kín như bưng.
Vân Trân do dự một chút, cất ngọc bội đi.
...
Vân Trân rời khỏi thủy tạ không bao lâu, Tử Thị cũng lặng lẽ cáo từ với Vương phu nhân.
Nàng dọc theo con suối chậm rãi đi dạo.
Hôm nay, nàng thật sự vui cho Vân Trân.
Vân Trân và Túc Vương trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ cũng coi như khổ tận cam lai.
Nhìn bọn họ ân ái, lại có A Linh, có ai dám nói ngày xưa Túc Vương từ bỏ vị trí kia vì Vân Trân không đáng?
Có một số chuyện, Tử Thị biết nhiều hơn Vân Trân.
Nhưng rất nhiều thời điểm, nàng chỉ là quần chúng.
Đột nhiên, nàng dừng lại.
Không biết khi nào, nàng thế mà tới trước Bạc Liễu Viện.
Sau lửa lớn ngày đó, Triệu Húc không hề cho tu sửa nơi này, cứ bỏ trống như thế, không biết là đã quên, hay có tính toán khác.
Trước đó không lâu, Vân Trân đón A Dần ra khỏi nơi này, hạ nhân vốn canh gác ở Bạc Liễu Viện cũng dần bị điều đi nơi khác.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, cỏ dại đã mọc đầy vách tường.
Hiện tại, ở cửa Bạc Liễu Viện có một người đang đứng.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Tử Thị, người đó quay đầu, nhìn nàng.
"Thanh Hiếu huyện chúa." Chiến Sơn Hà gật đầu.
"Chiến tướng quân." Tử Thị hành lễ.
Hành lễ xong, nàng không biết mình nên đi hay tiếp tục ở lại.
Chuyện trước đây của Chiến Sơn Hà và Túc vương phi, sau này nàng mới biết. Sau khi biết, nàng cũng không nói rõ bản thân có tâm tình gì.
"Lúc này Thanh Hiếu huyện chúa có thời gian không?" Ngay lúc Tử Thị do dự, Chiến Sơn Hà đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tử Thị kinh ngạc, rồi lại gật đầu.
Chiến Sơn Hà nhìn nàng, lại nhìn về phương xa: "Nếu huyện chúa có thời gian, vậy tại hạ mời huyện chúa ăn hồ lô ngào đường."
...
Tiệc trăm ngày của A Linh vừa qua, người Triệu Húc phái đi trở về bẩm báo, nói đã tìm được gia đình mới cho A Dần.
Là một thương hộ.
Phu thê hai người làm buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng tính là giàu có, nhưng kết hôn nhiều năm vẫn không có con, gần đây bỗng có ý nhận nuôi hài tử.
Người trở về nói, phẩm hạnh đôi phu thê kia không tồi, làm buôn bán cũng giữ chữ tín.
Triệu Húc suy nghĩ, liền nói việc này với Vân Trân.
Không bao lâu, A Dần được tiễn đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.