Chương trước
Chương sau
Hắn đang cho rằng, nàng là quân cờ được người khác phái tới, trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn sao?
Tuy rằng nàng đúng là vì giao dịch với Lưu Vân Bạch, lấy thân phận Cửu tiểu thư của quận thủ phủ Lẫm Châu trở về kinh thành, mượn cơ hội tiến cung...
Nhưng hiện tại, Triệu Húc lại coi nàng là kẻ dụng tâm kín đáo.
Kẻ dụng tâm kín đáo không biết từ đâu tới, kẻ có gương mặt cực kỳ giống Trân Nhi...
Đi đến kết luận này, Vân Trân không biết bản thân rốt cuộc nên cao hứng hay thương tâm nữa?
Rõ ràng ban đầu đồng ý yêu cầu của Lưu Vân Bạch, quay lại kinh thành, nàng đã hạ quyết tâm lần này sẽ không giống Trân Nhi, rơi vào mớ hỗn độn, cuối cùng "chôn thân đáy sông".
Nàng vẫn nhớ rõ mục đích lần này trở về là để tìm đủ dược liệu trong phương thuốc cổ truyền, cứu Lệ Vô Ngân.
Đối với Triệu Húc, nhiều nhất nàng chỉ có thể từ xa nhìn hắn, thấy hắn bình an mà được.
Đồng thời, tuyệt đối không được bại lộ thân phận, trở về Trân Nhi thân bất do kỷ trước kia, tuyệt đối không thể làm Triệu Húc khó xử, khiến hắn vì nàng từ bỏ điều gì, khiến hắn lại đưa ra quyết định khó khăn.
Nàng chỉ cần từ xa nhìn hắn mạnh khỏe là được.
Rõ ràng, nàng đã suy nghĩ rất kỹ.
Nhưng hôm nay, biết Triệu Húc coi nàng là kẻ dụng tâm kín đáo, lấy gương mặt của Trân Nhi tiếp cận hắn...
Hắn không nhận ra nàng, sự việc sẽ không trở về như trước, tất cả đều dựa theo kế hoạch của nàng mà vận hành. Tất cả, đều nên hoàn mỹ.
Triệu Húc đề phòng nàng, hắn sẽ không hoài nghi nàng, sẽ không lần nữa động tình với nàng, cho nên Lưu Vân Bạch cũng đừng hòng lợi dụng dược liệu trong phương thuốc ép nàng làm chuyện gì đó có hại với Triệu Húc, hoặc là dùng nàng tính kế Triệu Húc.
Nàng vốn nên cao hứng, nên thả lỏng một chút.
Nhưng giờ phút này, cố tình nàng lại không vui nổi.
Trong lòng như bị tảng đá đè nặng, nghẹn muốn chết. Mà bị cảm giác này bao trùm, nàng lại không tìm được nơi phát tiết, không thể tâm sự với ai, chỉ có thể nghẹn trong lòng, lặng lẽ thừa nhận.
...
Nửa canh giờ kế tiếp, Vân Trân có hơi không tập trung.
Trạng thái không bình thường này rất nhanh bị Thịnh Lang Hoàn phát hiện.
Có điều, Thịnh Loan Hoàn không hề nhắc nhở, chỉ có khi công công tới truyền ý chỉ của Thái Hậu, mới kéo tay áo nàng một chút. Vân Trân hoàn hồn, nghe công công kia nói, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, Thái Hậu mời các nàng tới An Bình Cung. Vân Trân nghe tới đây, mới dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia, vực dậy tinh thần.
Bởi vì nàng biết, trang đấu mới vừa bắt đầu.
...
Giữa trưa là quốc yến.
Những người có thân phận cao nhất Vân Hán Quốc chúc mừng thọ thần của Thái Hậu.
Con cái nhà quan như Vân Trân không thể xuất hiện trên quốc yến, người trong cung an bài yến hội khác phía sau cho các nàng.
Chỗ các nàng ngồi rất gần quốc yến phía trước.
Bên đó nói gì, các nàng bên này có thể loáng thoáng nghe thấy.
Tóm lại yến hội giữa trưa, Vân Trân không ăn gì nhiều, dù sao quy củ ở đó, như vậy cũng tạm chấp nhận.
Chính vì nguyên nhân này, thời điểm Liễu Trản Anh tới, Vân Trân không hề phát hiện. Mãi đến khi yến hội buổi trưa kết thúc, Vân Trân được Thịnh Lang Hoàn ám chỉ, mới để ý tới Liễu Trản Anh trong đám người.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì hôm nay cách ăn mặc của Liễu Trản Anh hoàn toàn khác với phong cách trước kia. Cất đi vẻ hiên ngang oai hùng, nàng ấy trở nên nhu mỹ và dịu dàng hơn. Mà xiêm y không còn là màu đỏ rực rỡ như trước, thay vào đó là màu xanh biếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.