Chương trước
Chương sau
Trang phục như vậy, ngược lại như biến thành một người khác.
Khó trách lúc nàng ấy tới, Vân Trân không chú ý.
...
Sau khi ngọ yến kết thúc, chúng quý nữ tiến cung mừng thọ đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở cung điện tương ứng.
Vân Trân và Thịnh Lang Hoàn được sắp xếp ở cùng Liễu Hoán Hoán và Liễu Trản Anh.
Có điều sau yến tiệc buổi trưa, liền không thấy bóng dáng Liễu Trản Anh đâu.
Liễu Hoán Hoán kể, đường tỷ của nàng qua Chiêu Đức Cung, thỉnh an Đức Phi nương nương.
"A, tính ra đường tỷ của ta và Lục hoàng tử điện hạ đúng là xứng đôi!" Liễu Hoán Hoán nói xong, không nhịn được mà cảm khái, "Hai người biết không? Đức Phi nương nương rất thích đường tỷ của ta, hơn nữa quan hệ giữa đường tỷ và Lục hoàng tử điện hạ cũng không tệ. Có lẽ hai người còn không biết, có một năm, tổ mẫu ta đột nhiên trúng độc, cần một loại thảo dược vô cùng trân quý, mà thảo dược đó bắt buộc phải tới Sư Đà Lĩnh ở Tây Bắc để tìm. Hai người có biết Sư Đà Lĩnh kia là nơi nào không... Sau đó đường tỷ ta và Lục hoàng tử..."
Gió xuân thổi tới.
Vân Trân ngồi trong cung điện, nghe Liễu Hoán Hoán kể chuyện xưa của Liễu Trản ANh và Triệu Húc, nghe nàng ấy kể thành năm đó bọn họ cùng nhau tới Sư Đà Lĩnh tìm thảo dược cho lão phu nhân Trấn Bắc Hầu phủ, hoạn nạn có nhau, cùng nhau thu phục tặc phỉ, cùng nhau...
Liễu Hoán Hoán cao hứng kể, Thịnh Lang Hoàn cũng nghiêm túc nghe.
Vân Trân lại bực bội không rõ lý do, nghe cả gió xuân nhu hòa cũng không thể hóa giải quyền muộn trong lòng.
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, trong câu chuyện Liễu Hoán Hoán kể, Triệu Húc và Liễu Trản Anh đúng là một đôi do trời đất tạo nên, mà Vân Trân nàng, chẳng qua chỉ là vai phụ mà thôi.
Cho dù đã hạ quyết tâm lần này hồi kinh chỉ lo tìm đủ dược liệu cho Lệ Vô Ngân, nhưng nghe tới đây, trong lòng vẫn rất khó chịu, rất không thoải mái, rất...
Không cam lòng.
"Con Đạp Vân của Lục hoàng tử điện hạ còn là của đường tỷ ta...". Ủng hộ chính chủ vào ngay { ТгumT ruуen.M E }
"Ta muốn ra ngoài một chút."
Ngay khi Liễu Hoán Hoán kể đến lần Triệu Húc và Liễu Trản Anh đua ngựa ở trang trại của Liễu gia, Vân Trân bỗng nhiên đứng dậy, nói với các nàng.
Thấy Liễu Hoán Hoán và Thịnh Lang Hoàn kinh ngạc nhìn mình, Vân Trân mới phát hiện bản thân vừa rồi có hơi nóng nảy, vì thế giải thích: "Lúc nhỏ muội nghe người ta nói hoàng cung rất phồn hoa, rất đẹp, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tới, cho nên muốn đi dạo thưởng thức một chút."
Liễu Hoán Hoán nghe vậy, cũng không quá để ý.
Thịnh Lang Hoàn nói với nàng: "Vậy muội đừng đi xa, nếu không va chạm quý nhân thì không tốt lắm."
"Tam tỷ yên tâm, muội biết rồi."
Nói xong, Vân Trân hành lễ với hai người, xoay người rời đi.
Thịnh Lang Hoàn nhìn theo nàng, ánh mắt trở nên suy tư.
"Lang Hoàn tỷ tỷ, muội kể tỷ nghe..." Liễu Hoán Hoán tiếp tục.
...
Vân Trân ra khỏi cung điện.
Gió nhẹ thổi tới khiến tâm trạng nàng khá hơn một chút.
"Thịnh cửu tiểu thư muốn đi đâu vậy?"
Đúng lúc này, một nha hoàn kiều tiếu đi tới, sau khi hành lễ với nàng, hỏi.
Vân Trân không nhớ rõ mình đã gặp nàng ta hay chưa.
Có lẽ, là người làm việc ở gần cung điện.
"Ta chỉ muốn đi dạo một chút."
"Nếu Thịnh cửu tiểu thư muốn thưởng thức phong cảnh, vậy thì Thính Hà Viện cách đây không xa là nơi thích hợp nhất."
"Đa tạ." Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.