Chương trước
Chương sau
(*) Mộc tú vu lâm: trích từ câu thành ngữ Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (木秀于林,风必摧之),có nghĩa cây cao sinh trưởng trong rừng, gió lớn sẽ phá hoại chúng, ẩn dụ cho hình ảnh người có tài năng xuất chúng dễ bị ghen ghét
"Thịnh gia Lẫm Châu sao?" Đức Phi chậm rãi đặt quân cờ trong tay xuống, "Thịnh gia vậy mà có một tiểu thư ghê gớm như vậy! Thục Phi tỷ tỷ, tới phiên tỷ."
"Không chơi nữa." Thục Phi nhướng mày, "Đã là lúc nào rồi muội còn tâm tình chơi thứ này?"
"Tỷ tỷ hà tất nổi giận?" Đức Phi ngẩng đầu, cười cười, "Nữ nhi của một quận thủ nhỏ bé dù có năng lực thế nào cũng không thể vượt qua Trản Anh đúng không?"
Thục Phi hừ một tiếng: "Muội đúng là không nóng vội, dù sao cũng không phải cô nương nhà muội gả đi! Dù thế nào, nhi tử của muội cũng có thể cưới được thê tử." Nói tới đây, Thục Phi đứng dậy, "Thôi, hôm nay bổn cung không có tâm tình, không thể tiếp tục chơi cờ nữa. Cáo từ trước."
Dứt lời, bà ta liền cùng cung nữ rời đi.
Chờ Thục Phi đi rồi, đại cung nữ Bích Diên phất tay, ý bảo những cung nhân khác trong điện cũng lui xuống. Chờ trong điện không còn người ngoài, Bích Diên mới tiến lên nhìn Đức Phi, nghi hoặc hỏi: "Nương nương, vừa rồi vì sao người không khuyên Thục Phi nương nương?"
"Khuyên bà ta làm gì?" Đức Phi duỗi tay vân vê quân cờ trắng của Thục Phi trước đó, đặt xuống bàn cờ, tự mình chơi tiếp.
"Tính cách Thục Phi nóng nảy, nếu xảy ra chuyện gì..."
"Bổn cung chính là muốn bà ta xảy ra chút chuyện gì đó."
Bích Diên nhìn Đức Phi, không hiểu.
Hiện giờ bọn họ và Liễu gia không phải đang ở quan hệ nửa kết minh sao? Nếu Thục Phi xảy ra chuyện, cũng sẽ liên lụy đến họ.
"Súng bắn chim đầu đàn, ngươi từng nghe nói chưa?" Đức Phi dừng lại, quay đầu nhìn Bích Diên.
"Ý nương nương là..."
"Tỷ muội Thịnh gia kia chiếm nổi bật trong tiệc ngắm hoa. Các nàng cho rằng như vậy là tốt, có thể khiến các hoàng tử nhớ kỹ các nàng sao? Lại không chịu suy nghĩ thâm cung nội uyển này không phải quận thủ phủ Lẫm Châu của các nàng, càng không nghĩ vội vàng xuất đầu sẽ càng dễ trở thành mục tiêu công kích của kẻ khác!" Đức Phi chậm rãi nói, "Hiện tại điều chúng ta nên làm chỉ là an tĩnh xem biến."
Còn một điều bà ta không nói chính là bà ta không thích nữ nhân quá thông minh, quá thích thể hiện tài năng của mình, đặc biệt là nữ nhân của nhi tử bà ta. Mượn tay Liễu gia cho các nàng nếm mùi đau khổ là quá thích hợp.
...
Cùng thời gian, ở Khôn Càn Cung của Hoàng Hậu.
"Hôm nay Kỳ Nhi tham dự tiệc ngắm hoa có nhìn trúng ai không?"
Ở trên cao, Vương Hoàng Hậu một thân hoa phục hỏi Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ đứng trước mặt bà ta.
Triệu Kỳ nghe hỏi, chắp tay trả lời: "Tiểu thư các nhà đều không tệ lắm. Nhi thần không dám tư định, tất cả đều do mẫu hậu làm chủ."
"Tốt tốt tốt, vẫn là Kỳ Nhi hiểu chuyện. Con lui xuống trước đi, chờ mẫu hậu và cữu cữu con tìm được người tốt sẽ lại kêu con tới xem." Vương Hoàng Hậu nói.
"Vâng, nhi thần cáo lui."
Triệu Kỳ hành lễ, rời khỏi cung điện.
Triệu Kỳ đi rồi, cô cô chưởng sự La cô cô đứng bên cạnh xen vào: "Nương nương, việc đón dâu... Vậy Tam hoàng tử bên kia..."
La cô cô chính là La ma ma, quản sự bên cạnh vương phi khi còn ở Ninh Vương phủ.
Hiện giờ Ninh Vương đăng cơ, bà ta đi theo vương phi trước kia tiến cung, trở thành cô cô quản sự của Khôn Càn Cung, đồng thời cũng chưởng quản rất nhiều sự vụ trong hoàng cung.
La cô cô vừa nhắc tới Tam hoàng tử, sắc mặt Vương Hoàng Hậu liền trầm xuống.
La cô cô dừng lại, thấp thỏm cúi đầu.
Bà ta biết, bà ta không nên nhắc tới Tam hoàng tử.
Dù sao quan hệ giữa Tam hoàng tử với Hoàng Hậu, cùng với sức khỏe của Tam hoàng tử...
Nhưng dù thế nào, Tam hoàng tử Triệu Duẫn vẫn là nhi tử của Vương Hoàng Hậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.