Chương trước
Chương sau
"Muội muội..."
Vân Trân ngồi xe ngựa trở về nơi ở. Thời điểm cùng Thịnh Lang Hoàn tách ra, Thịnh Lang Hoàn gọi nàng lại.
Nàng quay lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng ấy.
"Hôm nay... Hôm nay ở Lạc Khê biệt viện, đa tạ muội."
"Tam tỷ không cần khách khí." Vân Trân gật đầu, "Chúng ta là tỷ muội, vốn nên như thế. Hơn nữa lần này muội vào kinh cũng là vì phụ mệnh phụ thân hiệp trợ Tam tỷ."
Lời Vân Trân nói không cho Thịnh Lang Hoàn tiếp tục hỏi.
Nàng vốn dĩ muốn hỏi, vì sao lại nhường cơ hội tốt như vậy cho nàng?
Tình cảm tỷ muội gì chữ, các nàng quen nhau chưa tới mười ngày, chỗ nào có tình nghĩa tỷ muội?
Có điều, nếu nói là mệnh lệnh của phụ thân...
Việc này có thể giải thích.
Chỉ là đối mặt với dụ hoặc gả cho hoàng tử, vị Cửu muội đột nhiên xuất hiện này thật sự không lung lay sao?
"Nếu không còn chuyện gì khác, muội muội cáo từ trước." Vân Trân hành lễ.
Thịnh Lang Hoàn gật đầu, nhìn Vân Trân xoay người rời đi.
"Tiểu thư." Vân Trân đi rồi, nha hoàn Ô Châu đi theo Thịnh Lang Hoàn mới lên tiếng, "Vị Cửu tiểu thư này thật sự không đơn giản. Nàng ấy tới kinh thành, rốt cuộc là vì cái gì?"
Thịnh Lang Hoàn lắc đầu: "Mặc kệ muội ấy có mục đích gì, chỉ cần mục tiêu của chúng ta không xung đột, ta sẽ không chủ động ra tay với muội ấy."
Nói xong, Thịnh Lang Hoàn lại nghĩ tới đôi mắt đào hoa gặp được ở Lạc Khê biệt viện hôm nay.
Ngài ấy...
...
Bên này, Nguyên Bảo trở về hoàng cung, đi tìm Quả Nhi, kể với nàng chuyện hôm nay ở Lạc Khê biệt viện.
"Ngươi nói có người rất giống Trân Nhi? Sao có thể? Giống đến vậy sao? Nguyên Bảo, có phải ngươi đang hù ta không?" Quả Nhi kinh ngạc.
Hiện giờ, Nguyên Bảo là thái giám bên cạnh Triệu Húc.
Mà Quả Nhi cũng thành cung nữ bên cạnh Triệu Húc, quản lý chúng cung nữ hầu hạ hắn.
Có điều này thường, người thật sự hầu hạ vẫn là nội thị giống Nguyên Bảo.
"Ta hù ngươi làm gì?" Nguyên Bảo nôn nóng giải thích, "Ngươi không tin, có thể đi hỏi điện hạ. Thịnh cửu tiểu thư kia thật sự rất giống Trân Nhi. Nếu không phải nha hoàn của Thịnh gia nói đó là tiểu thư nhà họ, ta thật sự không tin."
"Hỏi điện hạ?" Quả Nhi nhíu mày, trừng mắt nhìn Nguyên Bảo, "Ngươi điên rồi sao? Còn đi hỏi điện hạ? Ngươi biết rõ..."
"A, là ta sai, nhất thời sốt ruột nên quên mất. Quả Nhi tốt, ngươi nhất định phải che giấu giúp ta." Nguyên Bảo vội xin tha.
"Được rồi, ta không nghe ngươi nói lung tung nữa." Quả Nhi xoay người ra ngoài, "Ta còn phải đi tìm Hắc đại nhân. Đã hơn nửa ngày rồi, cũng không biết nó chạy đi đâu. Lỡ ra khỏi nơi này..."
...
Chuyện này đó xảy ra ở Lạc Khê biệt viện cũng nhanh chóng truyền tới hậu cung.
Giờ phút này, Đức Phi đang ở Chiêu Đức Cung.
Đại cung nữ Bích Diên bẩm báo lại tin tức ngoài cung truyền đến.
Đức Phi, cũng chính là Tô trắc phi ở Ninh Vương phủ lúc trước đang chơi cờ với Thục Phi, cũng chính là Liễu trắc phi ngày xưa. Nghe Bích Diên bẩm báo, tay Đức Phi cầm quần cờ giơ lên một nửa bỗng dừng lại.
Không đợi bà ta nói chuyện, Thục Phi đã lên tiếng.
"Ngươi nói, thắng Trản Anh?" Thục Phi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Bích Diên khom người đứng trước mặt. Thấy Bích Diên gật đầu, bà ta lộ vẻ bất mãn, "Rốt cuộc là ai, thế mà có thể chiến thắng Trản Anh nhà ta?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.