Chương trước
Chương sau
"Chỗ nó trước mặt đừng động vào." Vương Hoàng Hậu bất mãn hừ hừ, "Hiện giờ trong lòng nó nào có mẫu hậu là bổn cung? Tìm cho nó, ngược lại chọc giận bổn cung."
...
Bên này, Triệu Kỳ từ Khôn Càn Cung của Vương Hoàng Hậu đi ra.
Tâm trạng gã có chút không tốt.
Bất tri bất giác, thế mà tới một góc trong Ngự Hoa Viên.
"Ngọc Nhung gặp qua Ngũ hoàng huynh."
Đúng lúc này, Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung dẫn theo cung nữ đi tới, nhìn thấy Triệu Kỳ, nàng ta liền cúi đầu hành lễ.
"Ngọc Nhung muội muội không cần đa lễ, mau đứng lên." Triệu Kỳ vội vàng tới gần, muốn đỡ nàng ta đứng dậy.
Có điều, ngay khi tay gã sắp đụng tới Triệu Ngọc Nhung, Triệu Ngọc Nhung đã lặng lẽ tránh đi.
Triệu Kỳ hậm hực thu tay về, lại nhìn cung nữ phía sau Triệu Ngọc Nhung cầm một hộp đồ ăn khắc hoa màu đỏ thẫm, hỏi: "Ngọc Nhung muội muội định đi đâu vậy?"
"Công chúa nhà nô tỳ muốn đi cấm vệ doanh..."
Không đợi Triệu Ngọc Nhung trả lời, cung nữ phía sau nàng ta liền đáp.
Nói xong, nhận thấy Triệu Ngọc Nhung trừng mắt nhìn mình, cung nữ hoảng sợ cúi đầu, không dám nhiều lời thêm.
Nhưng dù là vậy, nên nghe, không nên nghe, Triệu Kỳ đều nghe thấy.
"Cấm vệ doanh sao?" Triệu Kỳ đè nén chua xót trong lòng, nhìn người trước mặt, hỏi, "Ngọc Nhung muội muội tới đó có chuyện gì à?"
"Không có gì, tùy tiện đi dạo mà thôi."
Nói xong, Triệu Ngọc Nhung hành lễ, cáo từ.
Triệu Kỳ đứng tại chỗ nhìn theo Triệu Húc, trái tim đau nhói.
Cấm vệ doanh sao!
Lại đi tìm phó thống lĩnh của cấm vệ quân kia à?
Nghĩ đến đây, ánh mắt chua xót của Triệu Kỳ lập tức trở nên ngoan độc.
Gã cảm kích thân phận này cho gã vinh hoa phú quý, đồng thời cũng thống hận nó...
...
Mấy ngày kế tiếp, Vân Trân đều ngoan ngoãn ở chỗ của mình.
Thịnh Lang Hoàn được Liễu Hoán Hoán mời, ra ngoài cùng các tiểu thư trong kinh thành tụ tập.
Vân Trân nghe nha hoàn đi theo về nói, Thịnh Lang Hoàn trong buổi tụ họp rất nổi bật, hiện giờ được không ít tiểu thư ủng hộ, danh tiếng cũng theo đó truyền ra.
Bọn hạ nhân vô cùng cao hứng, Thịnh Lang Hoàn dường như cũng không biết mệt.
Vân Trân thấy vậy, cũng không khuyên can.
Đạo lý mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi, Vân Trân hiểu.
Nàng tin, Thịnh Lang Hoàn cũng biết.
Nhưng hiện tại, nàng lại không có cách nào nhắc nhở Thịnh Lang Hoàn.
Bởi vì nàng phát hiện, từ Lạc Khê biệt viện trở về, Thịnh Lang Hoàn bắt đều đề phòng nàng. Nàng không biết đối phương đã biết những gì, hay là bắt đầu hoài nghi động cơ của nàng...
Nếu đã vậy, nàng sẽ không chủ động đi tìm phiền phức.
Nàng vẫn nhớ kỹ mục đích vào kinh thành là vì tìm dược liệu trong phương thuốc cổ truyền cho Lệ Vô Ngân!
Mấy ngày nay, nàng bắt đầu tính toán cho ngày tiến cung.
Trước thịnh yến mừng thọ Thái Hậu một ngày, Vân Trân vẫn không nhịn được mà tranh thủ tới Hồi Xuân Đường.
Lúc trước, khi nàng rơi xuống vực thẳm ở Bạo Tuyết trại, là Lý nãi nãi và A Cửu cứu nàng. Sau đó, Lý nãi nãi qua đời, nàng đã hứa với Lý nãi nãi sẽ chiếu cố A Cửu thật tốt, cũng đưa A Cửu về kinh thành, để hắn tạm thời ở Hồi Xuân Đường.
Sau nữa là khi gặp thích khách trên sông Lưu Tô, nàng giả chết rời đi.
Tuy rằng nàng tin dù nàng đã chết, Triệu Húc cũng sẽ niệm tình ngày xưa, đối xử tốt với A Cửu, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà muốn đến xem.
A Cửu là trách nhiệm của nàng.
Nàng hồi kinh, đã nhịn mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định trước khi tiến cung, đi thăm A Cửu.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.