"Khụ khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Trong nội điện liên tục truyền tới tiếng ho khan.
"Thái Hậu." Lúc này, Bích Diên bưng một chén thuốc từ bên ngoài tới.
Thấy Tô Thái Hậu như vậy, nàng ta vội chạy qua, đặt chén thuốc bên cạnh, sau đó vỗ lưng giúp bà ta.
"Khụ khụ khụ..." Tô Thái Hậu được Bích Diên đỡ ngồi dựa vào đầu giường.
Truyện Quân Sự
"Thái Hậu, có cần nô tỳ truyền Trương thái y cho người không?" Bích Diên lo lắng.
"Khụ khụ khụ...!Không, không cần..." Tô Thái Hậu ho khan, lắc đầu.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Tô Thái Hậu sớm đã không còn phong cảnh lúc trước.
Trong mấy tháng này, bà ta như già đi mười mấy tuổi.
Hiện giờ nhìn bà ta liền nghĩ đến "người già", ngay cả tóc cũng bạc đi phân nửa.
"Khụ khụ...!Ai gia không sao, không sao...!Khụ khụ..." Nói rồi, Tô Thái Hậu nâng tay, "Đưa chén thuốc kia cho ai gia.
Khụ khụ...!Ai gia uống rồi, có thể sống bao lâu thì sống bao lâu...!Khụ khụ...!Ít nhất cũng phải sống lâu hơn nữa nhân đê tiện kia...!Khụ khụ..."
Nhìn Tô Thái Hậu còn tràn ngập thù hận trong lòng, Bích Diên thở dài.
Nàng ta rất muốn khuyên Tô Thái Hậu buông bỏ thành kiến với người kia.
Hiện giờ, bọn họ đã mất thế cục, cho dù dùng hết hơi tàn, thậm chí không tiếc đồng quy vu tận cũng phải kéo người kia cùng xuống địa ngục...
Cho dù cuối cùng thành công thì có thể thế nào?
Người kia chết rồi, Tô Thái Hậu thật sự vui vẻ sao?
Bà ta đã vì thành kiến của mình mà mất đi nhi tử, cũng hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/4423423/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.