Trịnh Mẫn Lan chịu đòn đả kích này, nghiến răng nghiến lợi bỏ chạy. Khúc Kim Tích: ". " 
Sớm biết vậy cô nên khôn khéo hơn một chút, giờ thì hay rồi, cơm cũng không có mà ăn. 
Người cũng đã bỏ chạy rồi, cô cũng không thể đuổi theo đòi ăn cơm được, đúng không? 
Đúng lúc Khúc Kim Tích đang hối hận vô cùng thì cháu trai của bí thư chi bộ thôn Tiểu Thạch Đầu 
chạy đến: "Chị Kim Tích, nhà chúng em đã nấu cơm xong rồi. Ông nội bảo em đến mời chị qua ăn cơm. 
Chị đến nhà chúng em ăn cơm đi." 
Khúc Kim Tích rất thích đứa cháu trai nhỏ của bí thư thôn, cậu bé khoảng 5 tuổi này rất dễ thương. 
Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười dắt cậu bé đến nhà của bí thư chi bộ thôn ăn 
cơm. 
"Ông nội không phải đã bảo em gọi chị bằng dì sao? Sao còn gọi là chị?" Cô trêu chọc cậu bé. 
Tiểu Thạch Đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu nói: "Chị Kim Tích xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ trong tranh, 
không thể gọi chị là dì, như vậy sẽ già lắm." Khúc Kim Tích: "..." 
Con nít thời này đều dẻo miệng như vậy sao? 
Khúc Kim Tích đã có một bữa trưa vui vẻ tại nhà bí thư chi bộ thôn. Tiểu Thạch Đầu rất thích chị 
gái xinh đẹp này nên cứ quấn quýt lấy cô. Sau bữa trưa cô dẫn Tiểu Thạch Đầu trở về căn nhà cũ. 
Cảm thấy hơi nóng, Khúc Kim Tích buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon thả và trắng nõn. 
“Chị ơi, chỗ này của chị bị muỗi cắn sao?” Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716315/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.