Lương San cứ nhìn chằm chằm Khúc Kim Tích, nhìn đến da đầu cô tê dại. Mặc dù biết cô biết có lẽ bà 
ấy thật sự là cô họ của cô, nhưng tiếng cô họ đó làm thế nào cô cũng không gọi ra được. 
“Nhìn lại thì hai người chúng ta thật sự có chút giống nhau.” Lương San quay đầu lại hỏi giáo sư 
Lục, “Anh nói có phải không?” 
Giáo sư Lục cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: "Ừ." 
"Chúng em đứng cùng nhau trông có giống mẹ con không?" Giáo sư Lục: "Giống." 
Khúc Kim Tích phụt một tiếng, thiếu chút nữa thì sặc. 
Lương San nắm lấy tay Khúc Kim Tích, nhẹ nhàng nói: "Có tấm ảnh nào của gia đình cháu không?" 
Khúc Kim Tích suy nghĩ lại thật kỹ, có chút không chắc chắn đáp: ". Có lẽ 
là có, để cháu tìm thử." 
Cô lục lọi trong phòng của bà Khúc một lúc lâu, thực sự tìm ra một cuốn album, bên trong có một số 
bức ảnh của bà Khúc và ông Khúc khi còn trẻ. 
Lương San đã lấy ảnh của mẹ cô từ điện thoại di động ra so sánh với ảnh của bà Khúc, có thể thấy 
hai chị em trông rất giống nhau. Kết quả là, mặc dù Khúc Kim Tích và Lương San cách nhau cả một thế 
hệ nhưng khuôn mặt thực sự có mấy phần giống nhau. 
Thời trẻ, bà ấy đã quá liều mạng trong giới giải trí. Sở dĩ bà ấy rút lui vào thời điểm nổi tiếng 
nhất lý do chủ yếu là về sức khỏe. Lương San lúc bấy giờ nổi tiếng toàn cầu, biết bao nhiêu doanh 
nhân giàu có thích bà ấy chứ. 
Nhưng bà ấy lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716316/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.