Mười tám tháng tư, cảnh xuân tươi đẹp, trên thảo nguyên xuânsắc vô biên, một mảnh cảnh tượng gió nhẹ nắng ấm.
Hôm nay chính là ngày tỉ thí với Khắc Mãnh Cáp Nhĩ, ThànhVân để lại ba vạn tướng sĩ trấn thủ ba quan Nam Lăng, dẫn dắt mười hai vạn đạiquân, chậm rãi từ cửa nam lên đường,
Ở trong một mảnh xuân sắc mê người, cờ quạt bay bay, thươngdài đứng thẳng, tiếng trống thùng thùng.
Sở Liên Nhi đứng ở trên tường, nhìn Thành Vân bên cạnh, dướiánh mặt trời, hắn một thân giáp tuyết trắng, áo khoác màu đen, trên nón giápmàu trắng có ba chùm tua đỏ, uy phong lẫm lẫm, khí thế dâng trào.
Sở Liên Nhi mặc một một áo kẹp không tay [1] , bên trong làváy lụa tuyết trắng thêu bách hợp, áo khoác lông chồn lửa đỏ, đầu búi hai búitóc, tai mang hoa tai bảo ngọc tinh xảo xanh biếc, lay động trong gió, chớp độngthanh thuý như lá non.
Thành Vân đứng bên cạnh nàng, nắm tay của nàng thật chặc, mườingón tay quấn quít, cảm thụ ấm áp từ lòng bàn tay của mình truyền tới.
Cửa thành, ba vạn bộ binh đang chậm rãi từ dưới thành xuyênqua, chạy thẳng tới thảo nguyên rộng rãi. Mà tám vạn thiết kỵ, ngay từ lúc canhnăm đã lên đường.
“Bẩm đại soái, đại quân đã đi ra toàn bộ!” Một hiệu uý có bộdáng thân binh cung kính nói với Thành Vân.
Thân thể mềm mại của Sở Liên Nhi run lên, không thể tự chủôm lấy thân thể Thành Vân, giáp trên người hắn lạnh như băng khiến hai tay nànglạnh như băng, nhưng nàng lại không cảm giác được lạnh lẽo, trong lòng chỉ cókiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841611/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.