Giữa tháng tư, tuyết đọng ở thảo nguyên đã tan, gió xuânkhoan thai tới chậm, trên thảo nguyên dần dần khôi phục sinh khí.
“Lần này Tát Ta hành động quân sự quy mô lớn, mà hậu phươngbọn họ đã bị quân ta phá hư hầu như không còn, nói vậy trên thảo nguyên sẽ cónhiều người thừa dịp cháy nhà hôi của. Chư vị, lần này xuất chiến, chúng ta chỉcho phép thắng, không cho bại.” Trong phòng nghị sự rộng rãi, không bằng thườngngày tùy ý, mà tràn đầy khẩn trương cùng hưng phấn trước khi gặp đại địch.
Thành Vân một thân Tỏa Tử Giáp [1] bạc sáng, đầu đội nón sắt,đỉnh đầu cắm ba cọng lông thiên nga, nghiêm nghị ngồi trên ghế da hổ đẹp, làm bốtrí quân sự cuối cùng đối với chúng tướng.
Hắn nhìn Lăng Bân một thân giáp sắt đứng thẳng phía sau,Thành Kiều là giả trang thị vệ thân binh, đứng bên người, cầm một thanh Long kiếmnạm vàng trong tay. Sở Liên Nhi đã từng thấy qua hai lần, lần thứ nhất là lúcđiểm binh ở giáo trường kinh thành với Đông Ly Thuần thì tiên hoàng tự mình bancho hắn.
Lần thứ hai là ra mắt trên khay ngọc của Khâm sai thái giámtruyền thánh chỉ trong kinh hôm trước, mà giờ khắc này, lại bị Thành Vân chiếmvì đã có, hiệu lệnh tam quân.
Đây không phải là kiếm bình thường, mà là Long kiếm đại biểuvô thượng quân uy của thiên tử.
Thành Vân đứng dậy, anh tuấn rút ra Thiên Tử Long Kiếm, “Xoẹt”một tiếng, thân kiếm sáng như tuyết, như một vũng nước suối, chớp động ánh lạnhvô cùng.
Hắn vung kiếm chỉ trời xanh, lạnh lùng nói: “Bổn soái ở chỗnày hiệu lệnh tam quân, người lâm trận lùi bước, chém! Người không nghe hiệu lệnh,chém! Người phạm quân kỷ, chém! Binh lính lui quân, Bách phu trưởng chém! Báchphu trưởng lui, Thiên phu trưởng chém! Sĩ quan cấp cao lui, đao phủ thủ chém!Quân lệnh như núi, người làm tướng, làm trái với quân kỷ, Thiên Tử Long Kiếm củabổn soái chém!”
Một phen nói của Thành Vân đằng đằng sát khí, thanh âm sắc mậthung dữ, coi như chúng tướng thường thấy trận lớn cũng không nhịn được biến sắc.
Sở Liên Nhi như bình thường, ngồi ở bên dưới hắn, len lén liếcThành Vân mặt nghiêm nghị, trong lòng cảm thán, hắn thay một thân trang phụcnho nhã, mặc vào giáp sắt, uy phong lẫm lẫm, lại đẹp trai đẹp mắt, giống nhưchiến thần Hy Lạp cổ, tuấn mỹ không thể tin được.
Mắt hẹp ôn nhu chuyên chú lại mang sủng nịch trong trí nhớ, biếnthành hàn băng lạnh lùng như tuyết, sắc bén nhìn rõ vạn vật, khát máu đằng đằngsát khí, quả quyết chân thật đáng tin.
Thành Vân ăn mặc nho nhã, rất thích hợp cầm cờ quân múa.
Nhưng, hắn giờ phút này, thích hợp chiến trường hơn.
Mặc dù Thành Vân thoạt nhìn thật gầy, nhưng khí thế bén nhọnquanh thân, khiến cho Sở Liên Nhi có loại ảo giác, nam nhân ở trước mắt, lập tứccách mình thật là xa.
Thành Vân an bài xong rồi, đứng dậy, rời đi ghế đẹp, kéo áosắt trên người vang dội, thân hình hắn cao gầy, mặc dù giáp sắt thật hạn chếcũng không lộ vẻ mập mạp, giáp sắt bạc sáng đường cong lưu loát từ bên hông đổxuống, chân thon dài, khởi động váy lụa màu đen, ôm trọn mà thẳng tắp. Một đôidày mềm da dê màu đen quân dụng đáy cứng đầu nhọn, khiến cho cả cái chân nhìnqua kình lực mười phần, khoẻ đẹp mà thon dài.
Hắn vươn tay, cầm lên từng dãy lệnh tiễn (cung tên) răng sóitrên bàn chủ soái, phát ra từng cái.
“Lý Thanh Sơn!”
“Có mạt tướng!” Một tướng sĩ trẻ tuổi lên trước, thân hìnhthẳng tắp, thần sắc lẫm liệt.
Thành Vân rút một cây lệnh tiễn ra, đưa cho hắn: “Bổn soái mệnhngươi làm tiền phong trọng kỵ binh, dẫn một vạn thiết kỵ. Chờ đợi hiệu lệnh!”
“Mạt tướng tuân lệnh!
“Hồ Phi! Bổn soái ra lệnh làm thiên kỵ trưởng những đao phủ,nghiêm chỉnh quân kỷ. Có người phạm quân lệnh, không cần thượng tấu, đao phủchém!”
“Dương Lăng Phương, bổn soái cho ngươi làm Thiên phu trưởngđao thuẫn thủ (lính cầm đao và khiêng),làm tiền phong, chờ đợi hiệu lệnh!”
“. . . . . .”
Sở Liên Nhi lắng nghe, nhìn Thành Vân không có chút miễn cưỡng,cũng không chút do dự bố trí, không khỏi nhìn ngây người.
Lần này xuất binh, Thành Vân cũng chỉ sai phái mười hai vạnđại quân, trong đó, kỵ binh hạng nặng ở trước giữa trái phải tiên phong tất cảbốn vạn, một ngàn đao phủ chuyên làm giám sát thì không nói, ba nghìn đao thuẫnthủ, ba nghìn trường thương doanh, một đám liên nỗ doanh (quân bắn bằng nỏ),badoanh lớn này ra trận trước, sau đó là tứ đại kỵ binh hạng nặng, trở lại là mộtvạn Thần Cơ Doanh, sau đó là năm vạn bộ binh, cản ở phía sau chính là hai vạnkhinh kỵ binh.
Tác chiến ở trên thảo nguyên, không có núi cao làm lá chắn,không có nơi hiểm yếu dựa vào, hai quân đối chọi, chỉ có giao phong chính diệnbên ngoài, không còn cách nào. Chủ yếu dựa vào là chiến lực, lòng quân, tinh thần,cùng lòng tin khích lệ đối với tướng soái.
Loại bố trí này của Thành Vân, thật ra thì cũng không có chỗđộc đáo gì, rất nhiều hai quân ngay mặt giao chiến phần lớn cũng áp dụng loại bốtrí này, ở thế tới hung mãnh của quân địch, binh lính phe ta trước án binh bấtđộng, đầu tiên là quân ném trường thương dài, đánh loạn trận hình kỵ binh củaquân địch, trở lại là đao thuẫn thủ làm che chở, trăm nỏ vừa chạy vừa bắn, bắnchết kỵ binh quân địch dưới vó ngựa, ngăn trở kỵ binh quân địch. Trở lại, cungtiến thủ phe ta bắt đầu thay phiên bắn, đợi thêm trận hình kỵ binh đối thủ tánloạn rồi, kỵ binh hạng nặng phe ta đều xuất động, phân tứ đại trận doanh, từtrong cắt đứt viện quân và trận hình của đối phương, chia ra giết.
Chờ kỵ binh hai bên giết nhau khó hoà giải thì Thần Cơ Doanhphe ta mở nỏ phát huy công dụng, tất cả Thần Cơ Doanh đều là người bắn nỏ giỏi,bách phát bách trúng, trộm bắn tên chết địch nhân, lòng quân địch bị đả kích lớn,lại phát động bộ binh ra trận, đến chiến thuật biển người, trên chém kẻ địch,dưới chém đùi ngựa.
Chờ chiến trường chuẩn bị kết thúc, quân địch bại lui, là dokhinh kỵ binh đánh ra đuổi giết.
Loại chiến lực này an bài tốt thì tốt, nhưng phải có thực lựcquân sự cường đại hơn so với đối phương. Lần này Thành Vân chỉ phái chín vạn kỵbinh, ba vạn bố binh xuất chinh, đối phó mười lăm vạn kỵ binh Tát Ta, nghĩ đếnliền cảm giác không thể nào.
Bất quá, thấy bộ dáng Thành Vân đã tính trước, Sở Liên Nhinghĩ thầm: “Nghĩ đến là Khắc Mãnh Cáp Nhĩ đã bị năm nghìn tinh binh Thành Vânphái ra đánh lén thành công, hoặc là. . . Năm nghìn tinh binh kia, rốt cuộc đãgiở thủ đoạn gì? Để cho Thành Vân cư nhiên làm ra loại bố trí quân sự dê vào miệngcọp này?”
Bất quá, nhìn phân nửa mặt hoàn mỹ của hắn núp ở giáp sắt,thanh âm của hắn uy nghiêm lãnh khốc, bộ dáng phát hiệu lệnh, đẹp trai cực kỳ.Trong lòng cũng có có quang vinh thỏa mãn cùng đắc ý.
Rốt cục muốn khai chiến.
Trong lòng có loại thiêu đốt như cơm sôi. . . . Sở Liên Nhiphát hiện, mình thật không phải là người nhân từ, thân là nữ nhân, cư nhiênthích chiến tranh.
. . . . . . . .
“Liên Nhi, ngày mai ta phải ra khỏi chiến, ngươi sống ởtrong thành, chờ ta trở lại.” Bữa tối hôm nay dị thường phong phú, một ngày trướckhi chiến đầu, bình thường toàn quân tướng sĩ đều phải ăn một bữa ngon, ThànhVân và tướng sĩ đều ăn uống xong, mới về đến hậu đường, cùng Sở Liên Nhi dùng bữa.
Sở Liên Nhi tựa vào hắn, hắn đã cởi giáp sắt nặng nề xuống,trên người chỉ áo tơ lụa trắng, cùng quần dài màu đen, giày quân màu đen tăngthêm kiên cường cùng tuấn lãng cho gương mặt tuấn mỹ nho nhã của hắn.
Vươn tay ngọc, nàng xoa gương mặt tuấn tú của hắn: “Nhìnngươi, thời gian này dùng não quá độ, gầy không ít. Vân, ngày mai ta cũng muốncùng ngươi đi.” Nàng cũng muốn đi xem, lực chiến đấu của ưng thảo nguyên đến tộtcùng lợi hại đến trình độ nào. Đông Ly quốc dùng trăm năm cũng không cản được họ,không phải là chiến lực của Đông Ly thấp xuống, mà là người trên thảo nguyên từnhỏ đã sống ở trong sự chiến đấu.
Thành Vân lắc đầu: “Đao kiếm không có mắt, ngươi một cô gáiyếu đuối, ta có thể nào cho ngươi đi mạo hiểm đây? Ngoan ngoãn trong thành chờta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Sở Liên Nhi cắn môi, mắt đẹp liếc hắn, bỗng dưng đỏ mắt,“Ngươi cũng muốn tự mình ra trận giết địch sao?” Bây giờ nàng khó có thể tưởngtượng bộ dáng hung thần ác sát, khi hắn vố tuấn mỹ nho nhã, phong độ nhẹ nhànggiết người.
Thành Vân cười khẽ, lắc đầu một cái: “Ta chỉ điều độ ở haituyến, sẽ không tiến lên trận. Ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ bị tên bắnlén, lại càng không cần phải lo lắng quân ta sẽ thất bại. Có Lăng Bân bảo vệ ta,còn có mười hai tên thân binh cùng một ngàn thân vệ của ta, những binh línhnày, tất cả đều là chọn kỹ lựa khéo ra ngoài, có bọn họ bảo vệ, bảo đảm khôngcó ngộ nhỡ. Hơn nữa, võ công của ta cũng không kém a. Ta không có việc gì.”
Thân là chủ soái, không cần phải lâm trận giết địch, cái nàySở Liên Nhi biết. Nhưng, hắn lại có một ngàn thân vệ bảo vệ hắn, có phải quákhoa trương hay không?
“Vậy, đánh giặc xong, chúng ta mà thể hồi kinh sao?” Sở LiênNhi hỏi.
Thành Vân khẽ vuốt đôi mày thanh tú chau lại của nàng, an ủi:“Không cần phải sợ, có ta ở đây, không ai dám động tới ngươi. Coi như tân hoàngcũng không thể.” Mày kiếm của hắn nhíu lại, sát khí tấ hiện, một loại sát khíuy nghi lóe ra trong mắt hẹo.
Trái tim Sở Liên Nhi rét, rũ mặt đẹp xuống, nhẹ nhàng gật đầu:“Ừ, ta sẽ chờ ngươi trở về.”
“Phải ngoan, biết không?” Hắn nhẹ mổ môi của nàng, lưu luyếnkhông rời buông nàng ra, “Chờ ta đánh bại Tát Ta rồi, ta dẫn ngươi đi xem cảnhvật thảo nguyên một chút.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Toả Tử Giáp: là loại giáp được làm từ rất nhiều mắc xíchsắt nhỏ nối chằng chịt vào nhau, thường mặc ở trong và có thêm giáp sắt khác ởngoài nữa.
Sở Liên Nhi mừng rỡ gật đầu, nàng cũng rất muốn thấy “Trờixanh xanh, đồng mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê”.
“Nhưng, Thành Vân, mười lăm vạn đại quân chỉ chừa thủ ba vạnở quan nội, ngộ nhỡ, chờ sau khi ngươi dẫn đại quân xuất quan. Ngươi mở cửađánh chó trước, mà hoàng đế mới đang phóng hoả ở hậu viện. . . . .”
Thành Vân nhẹ cười một tiếng, nhẹ mổ môi của nàng, vui vẻnói: “Liên Nhi của ta thật lợi hại, ngay cả cái này cũng nghĩ đến.” Thần sắc hắnnghiêm chỉnh hơn, thanh âm hời hợt: “Ngôi vị hoàng đế trước mắt của Đông CáchThanh chỉ sợ cũng sẽ không quá an ổn.”
“A, tại sao?” Sở Liên Nhi tò mò, “Lhông phải là đảng Nhịhoàng tử của các ngươi cho hắn chuyện tốt để làm chứ?” Muốn cho địch thủ khôngcách nào phân thân, biện pháp thường thấy nhất chính là tìm một chút chuyện làmcho hắn.
Thành Vân nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không hổ là Liên Nhi củata, thật là một chút liền thấu. Bất quá, chúng ta cũng không cần thiết gây chuyệnlàm cho hắn. Bởi vì Nam Lăng và Tát Ta khai chiến, những người trong giang hồcho là có cơ hội thừa cô, đã lấy lý do ‘thanh quân trắc, giết hôn quân, trừgian nịnh’, đã tụ tập mười vạn dân chúng tạo phản.”
Sở Liên Nhi le le lưỡi: “Không thể nào, thảm như vậy? Vậycũng là khởi nghĩa nông dân rồi. Tại sao dân chúng muốn tạo phản? Nhất định làtriều đình sưu cao thuế nặng quá nhiều, thuế phú xa dịch quá nặng. Địa phương phủphố loạn trách dân mà gây ra. Theo ta được biết, dân chúng ở dưới quân vương thốnglĩnh là an phận nhất. Chỉ cần để cho bọn họ có phần cơm ăn, có áo mặc, bọn họchính là lương dân ôn thuần. Nhưng nếu như ngay cả ấm no cũng không để ý tới,còn phải bị triều đình bóc lột, bị địa phương áp bách, bị thân sĩ vô đức khi dễ,người hèn yếu, cũng sẽ bị kích ra lửa giận.”
Nhìn chung lịch sử, khởi nghĩa nông dân nào không phải là bịtriều đình ép? Đông Ly quốc nội ưu ngoại hoạn (loạn trong giặc ngoài),ruộng đấtlại nghèo nàn, rất nhiều dân chúng cũng không có nhà để về, bụng ăn không no,áo quần rách rưới, lâu dài bị đàn áp, có thể không phản kháng sao? Hơn nữa ĐôngLy dựng quốc tới nay, trên dưới một trăm năm qua chánh sách trọng văn khinh võ,nặng nông ức thương, trừ biên quân Nam Lăng có chiến lực ra, lực lượng quân sựnhững địa phương khác yếu kém không thể tưởng.
Mà nặng nông ức thương sinh ra mâu thuẫn xã hội cũng tănglên, văn nhân dáng vẻ thư sinh nghiêm trọng, chỉ đọc sách thánh hiền cũng khôngchuyện sản xuất, thương nhân bối cảnh tha hương nuôi sống người nhà cũng khôngđược tôn trọng, nông dân mặc dù có trồng trọt, lại bị địa chủ ác độc chiếm đoạtruộng tốt. Buôn bán bị nghiêm trọng ức chế, quốc khố lâu dài trống không, mộtthiên tai nhân họa, triều đình ngay cả kinh phí chống đỡ căn bản cũng cầm khôngra, sao không ép dân chúng tạo phản?
Nam Lăng thì bị Tát Ta gây chiến, Tây Lăng có Hoa quốc thườngxuyên quấy nhiễu, Đông Lăng lại luôn gặp đạo tặc, duy nhất Bắc Lăng không córanh giới, lại gặp phải biển rộng, bị giắc oa tên biển cướp bóc, cuộc sống này,phải qua thế nào?
Thành Vân nhíu lông mày, lạnh lùng cười một tiếng: “Đông Lyta, đúng là. . . Ai, làm hoàng đế có cái gì uy phong. Buồn cười Đông Cách Thanhvì ngôi vị hoàng đế, không tiếc mang tiếng xấu giết cha giết huynh trên người.Nếu như hắn có thân là quân vương có năng lực cũng thôi, bọn ta cũng sẽ khôngphản hắn. Đáng tiếc, hắn như cũ đi. . . đường của Tiên hoàng, không tự cải tiến,không nặng dân sự, nhẹ thương khinh võ, thích làm lớn, vừa đăng cơ liền cưỡngchế quan viên các địa phương nạp cống ngàn người mỹ nữ vào cung cho hắn hưởng lạc.Mà những quan viên địa phương kia, vì nịnh bợ hắn, chung quanh thu nạp mỹ nữ,có thậm chí còn đoạt. Một cô gái trong đó, nghe nói còn là thê tử của sơn trạivương Chung Tú Thiên ở Tây Lăng. . . Chung Tú Thiên kia vốn có ý tạo phản.”
Sở Liên Nhi bừng tỉnh hiểu ra, lắc đầu thở dài: “Mà nhữngquan địa phương tầm nhìn cạn hẹp đoạt thê tử của người ta, liền cho hắn một lýdo, dựng thẳng cờ tạo phản.”
Nàng nhìn hắn một cái, nghi ngờ trong lòng: “Chẳng lẽ ĐôngCách Thuần cũng không quản sao? Liền trơ mắt nhìn bọn giặc tạo phản ngày từngngày lớn mạnh?” Coi như hắn đoạt được giang sơn, cũng phải dọn dẹp cục diện rốirắm kia?
Thành Vân thật sâu cười một tiếng, vỗ nhẹ vai của nàng, cườinói: “Yên tâm, đám ô hợp này, tựa như diều trên trời, mặc hắn bay cao hơn nữa,nhưng dây diều, vẫn bị nắm ở trong tay chúng ta. Muốn nó cao, nó liền cao, muốnnó thấp, nó phải thấp.”
Thành Vân nói chuyện, giọng nói không tự chủ lạnh lẽo vôtình, Sở Liên Nhi nhìn trái tim đập mạnh, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng. Chung TúThiên kia tụ tập chúng tạo phản, chỉ sợ cũng chẳng qua là thay người làm màthôi.
Chẳng qua là, vì kiềm chế Đông Cách Thanh ở sau lưng giở tròquỷ, cần gì phải làm ra thanh thế lớn như vậy?
Giặc cướp tạo phản, bị thương tổn sâu nhất, vẫn là dân chúnga.
“Chẳng lẽ chỉ vì kiềm chế Đông Cách Thanh, lại không để ýdân chúng vô tội sao sao? Bất kể khống chế con diều Chung Tú Thiên kia khá hơnnữa, nhưng binh giặc giao chiến, bị thương tổn sâu nhất, là dân chúng. Vụ xuâncày bừa phương Nam vừa qua khỏi, hoa mầu trong đất mới xuống đất, binh giặcgiao chiến, phải phá hư hoa mầu trong đất. Đông Ly quốc vốn là thiếu hụt lươngthực, ngươi chẳng phải là tự cắt đường lui sao?”
Thành Vân thưởng thức nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện nụ cười:“Ngươi luôn ngoài ý muốn nghĩ đến những góc chết chúng ta không nghĩ tới.” Hắnngưng chút, nói: “Không tệ, bất kể Chung Tú Thiên khống chế khá hơn nữa, dân chúngluôn sẽ bị thương tổn. Nhưng, ta đã nghĩ xong các biện pháp bổ túc.”
“A? Bổ túc thế nào?”
Thành Vân nhẹ gõ mặt bàn, thanh âm âm trầm vang lên: “Mã VănTrọng từ kinh sư viết thư cho ta, nói hắn đi quan sát chỗ trồng khoai lang củanhà kia, phát hiện loại thức ăn này, sản lượng quả thật cao, chẳng những khôngcần phải cố ý quản lý, cũng không chọn đất, lại càng không có ôn dịch côn trùngphát sinh, vị cũng không tệ lắm. Quan trọng hơn là, cái này thu hoạch rất dễ giữ,chỉ cần để trong hầm dưới đất là có thể giữ vững một mùa đông. Cho nên, tanghĩ, nếu như trồng trọt khoai lang trên diện tích lớn, lo gì dân chúng khôngcó ăn?”
“Trở lại, nhìn chung Đông Ly ta, đất đai bần cùng, mà dân sốlại không ngừng tăng trưởng, đất đai ở trong quan, đã không thỏa mãn được nhu cầucủa dân chúng. Mà Tát Ta mấy bận xâm lược biên quan, còn không chính là vì ấmno sao? Dân chúng bên trong đã có một bộ phận di chuyển đến biên qua, đặc biệtlàm giao dịch với Tát Ta, cầm vật phẩm giá rẻ lại phổ biến của chúng ta đổi lấyngựa dê bò của bọn hắn, hút hết tài nguyên có sẵn của bọn họ.”
“Trước mắt tộc Nữ Chân và tộc Tát Ta thế lực lớn nhất, ta liềnkéo một bên, cho bọn họ tài nguyên cùng điều kiện, để cho một bên khác đỏ mắt,tiến tới chém giết đoạt bọn họ. Sau đó chờ quan hệ của bọn họ xấu hơn, quanhnăm xảy ra nội chiến, mà không chú ý xa hơn, điều này cũng đạt tới mục đích làmyếu thực lực của bọn họ.”
Hắn dừng một chút, nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa: “Đến lúc đó,Đông Ly ta đã nuôi một nhóm dũng sĩ thiện chiến, có thể thả vào thảo nguyên giếtchóc cùng bọn họ. Chờ đuổi bọn họ chạy về chỗ sâu thảo nguyên, hoặc là tiêu diệt.Đến lúc đó, ta liền có thể mang theo ngươi, bđi xem quang cảnh xinh đẹp của thảonguyên.”
Sở Liên Nhi hít vào ngụm khí lạnh, nam nhân thật là đáng sợ,nam nhân mượn đao giết người, nam nhân nham hiểm, nam nhân mặt ngoài tao nhãnày, thật ra thì trong xương đều là ước số cướp đoạt. Tát Ta hung mãnh còn quakhông kịp.
“Thành Vân, này, những ý nghĩ này, ngươi làm sao nghĩ ra?”
Thành Vân híp mắt một cái, tựa như đang nhớ lại: “Thật rathì. . . Biện pháp này cũng không phải là ta nghĩ ra.”
“Vậy là ai nghĩ ra được?” Nàng quá bội phục người kia, hoàntoàn xưng là quỷ, một quỷ tài âm hiểm.
Thành Vân hướng nàng cười một tiếng: “Ngươi muốn biết không?Muốn biết…, gả cho ta, ta liền nói cho ngươi biết.”
Sở Liên Nhi lườm hắn một cái, chu môi lầu bầu một tiếng: “Đồnam nhân keo kiệt.”
Thành Vân cười khẽ, ôm nàng vào trong ngực, càm chà xát đỉnhđầu của nàng, thanh âm nỉ non: “Liên Nhi, ta thích ngươi, thật thật thíchngươi. Ta thật muốn lập tức xuất binh đánh Khắc Mãnh Cáp Nhĩ về thảo nguyên,sau đó thành thân cùng ngươi, để cho ngươi làm thê tử của ta. Sau đó, sinh mộtđống trẻ con cho ta.”
Sở Liên Nhi đấm hắn, thanh âm kiều giận: “Làm như ta là heoa, còn một đống? Hừ, ta một cũng không sinh cho ngươi.”
Thành Vân mím môi cười nói: “Không sanh cũng được, chỉ có tavà ngươi, không có hài tử vướng bận, cùng nhau đến già, cho dù ai cũng chiakhông ra chúng ta. Điều này cũng rất tốt?” Thanh âm của hắn rất có nhẹ nhàngkhoan khoái, thật thấp trầm trầm, như một khối lụa tơ tằm thượng hạng, từng sợitrơn bóng, nhẹ nhàng ôn nhu, như lông thiên nga phất qua gò má mang đến mềmdính và dãn nhẹ. Rất xuôi tai, như âm nhạc duyên dáng, nghe lâng lâng .
Sở Liên Nhi liếc hắn, kéo dài thanh âm: “Ta từng nghe qua mộtcâu nói, nam nhân nói lời ngon tiếng ngọt, là nam nhân không chịu trách nhiệmnhất. Thành Vân, ngươi trước kia chưa bao giờ nói qua loại lời buồn nôn này…,thế nào hôm nay lại thuận miệng như vậy