Giữa tháng tư, tuyết đọng ở thảo nguyên đã tan, gió xuânkhoan thai tới chậm, trên thảo nguyên dần dần khôi phục sinh khí.
“Lần này Tát Ta hành động quân sự quy mô lớn, mà hậu phươngbọn họ đã bị quân ta phá hư hầu như không còn, nói vậy trên thảo nguyên sẽ cónhiều người thừa dịp cháy nhà hôi của. Chư vị, lần này xuất chiến, chúng ta chỉcho phép thắng, không cho bại.” Trong phòng nghị sự rộng rãi, không bằng thườngngày tùy ý, mà tràn đầy khẩn trương cùng hưng phấn trước khi gặp đại địch.
Thành Vân một thân Tỏa Tử Giáp [1] bạc sáng, đầu đội nón sắt,đỉnh đầu cắm ba cọng lông thiên nga, nghiêm nghị ngồi trên ghế da hổ đẹp, làm bốtrí quân sự cuối cùng đối với chúng tướng.
Hắn nhìn Lăng Bân một thân giáp sắt đứng thẳng phía sau,Thành Kiều là giả trang thị vệ thân binh, đứng bên người, cầm một thanh Long kiếmnạm vàng trong tay. Sở Liên Nhi đã từng thấy qua hai lần, lần thứ nhất là lúcđiểm binh ở giáo trường kinh thành với Đông Ly Thuần thì tiên hoàng tự mình bancho hắn.
Lần thứ hai là ra mắt trên khay ngọc của Khâm sai thái giámtruyền thánh chỉ trong kinh hôm trước, mà giờ khắc này, lại bị Thành Vân chiếmvì đã có, hiệu lệnh tam quân.
Đây không phải là kiếm bình thường, mà là Long kiếm đại biểuvô thượng quân uy của thiên tử.
Thành Vân đứng dậy, anh tuấn rút ra Thiên Tử Long Kiếm, “Xoẹt”một tiếng, thân kiếm sáng như tuyết, như một vũng nước suối, chớp động ánh lạnhvô cùng.
Hắn vung kiếm chỉ trời xanh, lạnh lùng nói: “Bổn soái ở chỗnày hiệu lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841610/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.