Tố Mai nghe nàng kéo mình ra, tranh thủ thời gian lớn tiếngbiện bạch thay mình: “Nói hưu nói vượn, ta bảo ngươi đi nấu nước thì ngươi vìcái gì không nói không biết nấu nước? Hừ, ta xem ngươi là cố ý phóng hỏa, báothù chuyện chủ tử cách chức ngươi làm nô tài.”
Trong nội tâm Sở Liên Nhi mắng to nữ nhân chết bầm này cũngkhông phải nhân vật đơn giản, nhưng ngoài miệng lại điềm đạm đáng yêu nói: “A,ta muốn trả thù chủ tử, còn kém điểm đem mệnh mình đánh mất.” Mặt của nàng bịhun đen sẫm, tóc bị thiêu hủy hơn phân nửa, quần áo cũng hủy triệt để, đầy ngườichật vật giống như khiếu hóa tử (gà ăn mày, dùng bùn đất đắp ở ngoài, giữa góilá, chưa đập đất ra thì nhìn đen thui),so sánh với những nha hoàn mặc tươm tấtthành đàn trước mắt, hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Sở Liên Nhi gần đây nghiệp dư lại một lần nữa dùng ánh mắtphẫn hận lăng trì Đông Ly Thuần quần áo trắng thuần đứng trên bậc thang, trongnội tâm oán hận mắng, đồ yêu nhân chết tiệt, nợ hôm nay đều tính chung trên đầungươi.
Tố Mai hừ nhẹ: “Khổ nhục kế ai không biết? Chỉ là ngươi cũngquá vụng về ngốc ngếch, lại dùng trước mặt chủ tử, chủ tử anh minh thần võ, nhưthế nào bị một chút thủ đoạn này của ngươi hù đến?” Nàng vừa nói vừa mất tựnhiên lấy tay tóm lấy da thịt ở dưới áo tơ dày, đáng chết, sáng nay mới thoathuộc lên, sao hiện tại lại ngứa rồi?
Nếu như đứng ở lập trường những người đứng xem, Sở Liên Nhikhông khỏi bội phục phản ứng miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841577/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.