Chương trước
Chương sau
Mọi người ở đây đều sợ hãi kêu lên một tiếng, nhất là Lâm mámá, nàng nhìn diện mạo Đông Ly Thuần, hắn vẫn là thần sắc lạnh nhạt, nhìn khôngra hỉ nộ, hắn sẽ không dễ dàng tức giận, cũng sẽ không đơn giản biểu đạt cảmtình trong nội tâm, càng sẽ không cười to ở trước mặt mọi người.
Đông Ly Thuần ngưng cười, nhìn mọi người chung quanh sau nửangày, cuối cùng, ánh mắt tập trung đến Sở Liên Nhi vẻ mặt tự tin, bỗng dưng lêntiếng: “Ngươi xác thực có chút tài, chính là, hai chữ khiêm tốn ngươi chưa từngnghe sao?”
Uống, người này quanh co lòng vòng mỉa mai nàng cuồng vọngkhông biết thu liễm, chỉ là người cậy tài khinh người sao?
Sở Liên Nhi không chút do dự, trả lời: “Ngươi nghe nói câuthành ngữ tự đề cử mình chưa?”
Đông Ly Thuần sững sờ: “Vậy thì thế nào, chẳng lẽ, ngươi cótư cách so sánh với Mao Toại [1] ?”
Sở Liên Nhi bĩu bĩu môi: “Vì sao không thể? Khi người kháckhông chịu tin tưởng hoặc là không biết ngươi có năng lực thì phải chủ động đứngra, đẩy mạnh tài năng của mình, bằng không, tài năng của ngươi cũng chỉ có thểvĩnh viễn bị mai một.”
“Thực biết nói xạo.” Đông Ly Thuần cười nhạt một tiếng: “Tachỉ biết rõ rượu hương không sợ ngõ nhỏ sâu.” (ý là nếu người có tài ở đâu cũngko bị mai một)
Sở Liên Nhi tranh phong đối ngược: “Hương rượu đương nhiênphải có người hiểu rượu mới có thể ngửi thấy được. Nếu như đụng phải ngườikhông biết uống rượu, còn có thể tưởng lầm là một vò nước lã.” Nàng biến tướngmỉa mai hắn không nhìn được rượu, không biết quý trọng nhân tài.
Đông Ly Thuần lại cười ha ha lần nữa, ngưng cười, thanh âm hắnphút chốc lạnh như băng: “Quả thật nhanh mồm nhanh miệng, xem ra, cho ngươi làmnha hoàn thật sự là tổn thất. Bất quá của ta, ngươi thiêu hơn phân nửa phòngBích Nguyệt hiên chính là sự thật, cho dù ta có tâm luyến tài, cũng phải theo lẽcông bằng xử lý. Lâm má má, phạt như thế nào, ngươi xem rồi làm.”
Tiểu nhân, vương bát đản, lòng dạ hiểm độc quỷ, đồ vô sỉ —-Sở Liên Nhi đem tất cả chữ có thể mắng đều lấy ra.
Lâm má má cứng nhắc lên tiếng, sau đó thanh âm trung khí mườiphần vang ở trong lòng Sở Liên Nhi: “Dựa theo quy củ, nô tài thiêu chỗ ở của chủtử, lý nên xử tử, bất quá, niệm tại Sở Liên Nhi chính là vi phạm lần đầu, mà chủtử lại sinh lòng yêu tài, dựa vào nô tỳ xem, liền xử lý nhẹ, quất roi 30, đểbày ra trừng phạt nhẹ.”
Quất roi 30, còn gọi là trừng phạt nhẹ?
Sở Liên Nhi hít vào một hơi, không đợi nàng phản ứng, đã bịđại hán ở đây nhào tới bắt lấy cánh tay, đè quỳ trên mặt đất, một cái roi đennhánh đã giơ lên cao cao.
“Chờ một chút.” Bỗng dưng, thanh âm Hồng Nhi vang lên, chỉthấy trước mắt bao người, nàng chạy vội tới trước mặt Đông Ly Thuần, phút chốchai đầu gối quỳ xuống đất, nói: “Nhị hoàng tử, ngài nên biết thân phận trướckia của Liên Nhi, nàng —- nàng căn bản không biết nấu nước làm cơm những tạp vụnày, nhưng Tố Mai cô nương lại cứ muốn nàng đi nấu nước, nô tỳ đã từng cầu TốMai cô nương, nhưng Tố Mai cô nương lại nói: ‘Bất kể nàng có thể hay không, dùsao, chuyện bổn cô nương phân phó xuống dưới, nàng cũng không dám chối từ. Bằngkhông, cứ đợi đến phủ quy hầu hạ.’ Nhị hoàng tử, Tố Mai cô nương rõ ràng muốncho Liên Nhi chịu trừng phạt, lần này Liên Nhi phạm phải sai lầm lớn, cũngkhông phải cố ý phạm, mà là nàng căn bản cũng không biết, xin nhị hoàng tử xemtại nàng là người học nghề, tha nàng lần này a.” Cảm tình của Hồng Nhi và SởLiên Nhi rất tốt, tuy nàng chỉ là nha hoàn nho nhỏ, nhưng ở phủ hoàng tử mấynăm, cũng học được cách nhìn đời, nàng thấy Tố Mai lòng dạ nhỏ mọn, không chấpnhận được người khác, trái lo phải nghĩ, nàng cho rằng để cho loại nữ nhân nàymột mực đặt ở trên đầu cũng không thấy là chuyện tốt, huống chi, Đông Ly Thuầnluôn luôn công và tư công minh cũng sẽ không theo tư.
Hồng Nhi biết rõ Đông Ly Thuần căm hận Sở Liên Nhi, hắn muốnác chỉnh Sở Liên Nhi là chuyện chính bản thân hắn, nhưng cá tính hắn cao ngạotâm tư khó dò quyết không cho phép người khác tùy ý khi dễ nàng. Ví như nói,mình có thể tùy ý khi dễ người, ngươi là ai cũng dám khi phụ? Dựa vào cái gì a?
Nàng liệu định Đông Ly Thuần sẽ không ngồi nhìn.
Cho dù Đông Ly Thuần ngày gần đây biểu hiện cực kỳ thất vọngvới Sở Liên Nhi, nhưng hôm nay nàng biểu hiện lại không giống người thường, HồngNhi thấy đôi mắt hờ hững gần đây của hắn không có ánh sáng, liền lớn mật thay SởLiên Nhi cầu tình.
“Hồng Nhi, ngươi —-” Tố Mai tức giận hai mắt đỏ như máu,nàng như thế nào đã quên tiện nha đầu này và Sở Liên Nhi.
Đông Ly Thuần liếc nàng, thanh âm đạm mạc: “Tố Mai, ngươiquá làm cho ta thất vọng rồi.”

Thần sắc Tố Mai kinh hoảng, hoảng sợ nhìn qua hắn.
Đông Ly Thuần nhìn cũng không nhìn nàng, nói: “Lâm má má,chính ngươi xử trí a.” Dứt lời, lạnh nhạt xoay người, vào phòng.
“Dạ, chủ tử!” Nghiêm túc trên mặt Lâm má má không có chútnào biến hóa, bàn tay thô ráp giương lên, lại có hai người đại hán tiến lên mộtphen níu lại Tố Mai thê lương cầu xin tha thứ, đem nàng túm đến cùng Sở LiênNhi.
Một đôi đôi mắt ưng của Lâm má má nhìn nô bộc chung quanh, mọingười câm như hến, thanh âm của nàng lạnh như băng lạnh giống như chuỳ nặng đậpvào trong lòng mọi người: “Sở Liên Nhi thiêu hủy phòng sự thật, tuy là người họcnghề, nhưng phải truy cứu sai lầm, nhưng niệm nàng không phải cố ý làm, liền sửaquất 10 roi, bày ra trừng phạt nhẹ. Mà Tố Mai, thân là đại a đầu, lý nên làm đượccông và tư rõ ràng, lại dùng tư phàn nàn, cho nên làm cho nha hoàn ở dưới phạmphải sai lầm ngập trời, càng làm cho chủ tử chấn kinh. Thuộc hạ sai, chính làthủ lĩnh lỗi, cùng nhau xử phạt, quất 30 roi!”
Nàng xoay người, lãnh khốc hạ lệnh đối với hai người đạihán: “Hành hình!”
Hai cái tiếng kêu thảm thiết lẫn nhau phập phồng, Tố Mai từnhỏ đã bị bán vào hoàng cung, về sau Đông Ly Thuần đến tuổi 20 thì được hoàng đếcho phủ đệ, Tố Mai tay chân lanh lợi, cử chỉ thoả đáng, cũng được đưa vào phủhoàng tử hầu hạ Đông Ly Thuần, nàng trong cung tuy là thân phận cung nữ, nhưngchưa bao giờ nếm qua đau khổ, da đẹp thịt non, tuy thời tiết rét lạnh, trên ngườmặc áo bông dày, nhưng bị quất 30 roi, vẫn phải chịu.
Sở Liên Nhi trước kia là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ giốnghôm nay, bị roi quất, tiếng kêu của nàng thậm chí còn áp đảo Tố Mai, tiếng kêucủa hai người thảm thiết phập phồng, tốc hành không trung.
Sau khi mười roi qua đi, Sở Liên Nhi đã quỳ rạp trên mặt đất,nửa chết nửa sống, Hồng Nhi tranh thủ thời gian tiến lên nâng nàng dậy, nàngtheo sức tay của Hồng Nhi đứng dậy, bước chân lảo đảo đi về phòng.
Mà Tố Mai, tại roi thứ mười thì sớm đã đã hôn mê, chỉ là roitàn nhẫn vẫn vang lên không ngừng, áo bông hồng nhạt của nàng đã bị rách mướp,thấm máu đỏ, đập vào mắt khiến người xem lo lắng.
**********
Trở lại phòng hạ nhân, Sở Liên Nhi dỡ xuống thần sắc suy yếukhông chịu nổi, sinh khí dồi dào ngồi xuống ở mép giường.
Hồng Nhi kỳ quái nhìn nàng: “Liên Nhi tỷ, ngươi nhanh nằmtrên đó, ta đi hiệu thuốc mua chút ít thuốc đến thay ngươi bôi thuốc.”
Sở Liên Nhi như không có việc gì, phất tay nói: “Không cần,lại không đánh trúng da.” Chỉ là có chút đau đớn rất nhỏ mà thôi.
“Nói bậy, mặc dù mùa đông mặc dầy, nhưng nhìn áo trên lưngngươi đều bị rách nát —-” khi thấy Sở Liên Nhi cởi áo ngoài bị rách nát thì HồngNhi đem lời nuốt trở vào.
“Ngươi, cái này, Liên Nhi tỷ, đây là cái gì?” Hồng Nhi chỉvào đồ chơi màu đen sì Sở Liên Nhi giật xuống từ trên lưng, trợn mắt há hốc mồm.
Sở Liên Nhi đứng dậy, dương dương đắc ý cầm vật đặc biệttrong tay, cười hắc hắc nói: “May mắn có nó, bằng không, ta nhất định sẽ như nữnhân chết tiệt Tố Mai bị đánh da tróc thịt bong.”
“—–” Hồng Nhi kinh dị nhìn qua nàng, con ngươi lập loè.
Biểu lộ của Hồng Nhi làm cho Sở Liên Nhi càng thêm đắc ý,nàng đem da trâu trong tay ném qua một bên, đẩy lấy một đầu tóc rối loạn và quầnáo chật vật không chịu nổi, hắc hắc cười lạnh: “Ta Sở Liên Nhi chính là thiêntài nấu nướng, một mực trong phòng bếp lớn lên, sao có thể đem phòng bếp thiêuhủy.” Tuy nàng dùng quen đồ làm bếp hiện đại hoá, nhưng đối mặt phòng bếp hoàntoàn cổ hóa cũng sẽ không đần đến thiêu hủy phòng bếp.
Hồng Nhi lại hóa đá lần nữa, nàng trừng mắt Sở Liên Nhi, trừngtrừng hai mắt đủ để nói rõ trình độ giật mình.
“Nói như vậy, ngươi là cố ý thiêu hủy phòng bếp ?” Làm saocó thể?
“Đúng vậy.” Sở Liên Nhi hào phóng thừa nhận, trải qua vừa rồiHồng Nhi liều chết thay nàng cầu xin tha thứ, nàng đối bất hoà lúc trước của HồngNhi đã không hề chú ý, xem nàng thành bạn tốt tâm phúc, nàng ngẩng lên, hừ lạnh:“Tố Mai tiện nhân kia muốn chơi ta, hừ, còn sớm vô cùng, lần trước, nàng cố ý đểta đi quét dọn thư phòng Đông Ly Thuần, khín6 cho ta thiếu chút nữa bị thíchkhách ẩn vào phủ hại, món nợ này còn chưa tìm nàng tính đâu, nàng thật cho làta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng chịu nàng khi dễ? Còn sớm lắm. Lúc này, ta liềntương kế tựu kế, phản nàng một lần. Xem nàng còn dám kiêu ngạo không?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Mao Toại tự tiến cử mình: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ“Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện”.
Năm 251 công nguyên, thủ đô Hàm Đan nước Triệu bị quân Tầnbao vây. Vua Triệu vội vàng cử Thừa tướng Bình Nguyên Quân sang du thuyết nướcSở cùng hợp sức đánh trả quân Tần. Bình Nguyên Quân phụng chỉ liền nhanh chóngtuyển chọn 20 người có tài năng đi theo, nhưng qua sàng lọc chỉ được 19 người,còn thiếu một mà chẳng tìm được người nào xứng đáng cả. Bấy giờ, có một ngườitên Mao Toại đến gặp Bình Nguyên Quân và nói rằng: “Xin ngài để tôi đi theo chođủ số”.
Bình Nguyên Quân không quen biết Mao Toại, cũng chưa nghe ainói về người này nên không dám nhận lời. Mao Toại thấy vậy mạnh dạn nói: “Nếunhư ngài sớm để ý thì tôi đã trở thành chiếc dùi nhọn trong bọc vải đâm thủngra ngoài từ lâu rồi. Nay ngài hãy thử bỏ tôi vào trong bọc có được không?”.Bình Nguyên Quân nghe vậy bèn nhận lời để Mao Toại cùng đi .
Khi đoàn người đến nước Sở, vua Sở kiên quyết tỏ ý không muốnhợp sức với nước Triệu, Mao Toại thấy Bình Nguyên Quân đang không biết đối đápra sao liền bước ra toan mở miệng, thì bị vua Sở quát tháo đuổi ra ngoài. MaoToại tức giận cầm kiếm sấn đến gần vua Sở quát lên rằng: “Tôi hiện đứng gần đạivương chỉ trong gang tấc, tính mạng của đại vương đang nằm trong tay tôi, dù nướcSở có mạnh đến mấy cũng không thể cứu được đại vương”.
Vua Sở sợ khiếp vía, Mao Toại bèn hạ thấp giọng phân tích rõmối lợi hại của việc hai nước hợp sức, lời lẽ rất sắc bén khiến vua Sở cuốicùng phải nhận lời .
Hiên nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Mao Toại tựtiến” để ví với hiện tượng tự mình tiến cử mình đi làm một công việc nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.