Nàng vội bước lên nghênh đón, “Chủ tử tới ạ?”
Hoàng đế ừm một tiếng, tầm mắt hai người vừa chạm phải rồi chợt tách ra. Trải qua sự kiện tối hôm qua, cả hai đều rất ngượng ngùng. Không còn tự nhiên như trước, cứ luôn cảm thấy bức tường gạch ngăn cách giữa họ biến thành tấm lụa mỏng, mông mông lung lung, không hề kiên cố, khiến họ bất an.
Ánh mắt Hoàng đế dao động một trận, tâm tư từ từ lắng đọng. Lại nhìn nàng, nàng cúi đầu, dùng mũi chân cọ trên đất, trên mặt đất rất nhanh bị nàng cà ra một cái rãnh nho nhỏ. Nhớ tới nỗi nóng ruột nóng gan ban nãy, cộng thêm nghe nói nàng đi theo Ân Hựu đến bãi săn, khiến hắn nửa ngày đứng ngồi không yên. Vừa lo lắng an nguy của nàng, lại sợ nàng bị người ta mượn cớ lợi dụng. Hắn là hoàng đế, thế mà điệu bộ lại thành ra như bà vợ già vậy, thầm oán nàng, cũng muốn trừng trị nàng. Nhưng lúc này, có thể làm gì nàng đây?
Hắn cảm thấy thất bại, thấp giọng hỏi nàng, “Chơi vui không?”
Nàng ngạc nhiên giương mắt, “Chủ tử đã biết ạ?”
“Ngươi nghĩ trẫm là ai? Chuyện gì có thể giấu được trẫm?” Hắn khoanh tay trước ngực, con Hành Long trên tay áo giương nanh múa vuốt nhắm thẳng về phía nàng. Nhìn bộ dạng líu lưỡi của nàng, hừ một tiếng, ngạo mạn quay mặt đi chỗ khác, “Mới rời mắt là đã quậy trời náo đất rồi, ngươi đúng là mắng không sợ phạt không sợ nhỉ! Lượn lờ những hai nén hương, chơi những gì?”
Nàng ngập ngừng nói, “Không chơi gì cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214571/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.