Trên huyệt thái dương của hoàng đế giật một cái, đôi lúc hắn cảm thấy Tiểu công gia là một tên vô cùng đáng ghét, tính tình lỳ như thuốc cao da chó vậy, tự cho là đúng, chẳng có chút nhãn lực. Thật hận không thể thưởng cho hắn một gậy, ném ra ngoài bắt đứng cột cờ.
“Trị chim cái gì? Sáng chưa bảnh mắt, cũng mệt cho ngươi nhớ mãi nhỉ!” Hắn đanh mặt quắc mắt, tiện đà xoay sang chỗ khác nhìn Tố Dĩ đứng hầu bên cạnh, vừa nhìn liền nhớ lại chuyện tối hôm qua, lập tức tim đập mạnh hẳn lên. Giả vờ thản nhiên dời tầm mắt đi, nhưng vẻ mặt lại trở nên mất tự nhiên.
Tiểu công gia nào biết những nội tình kia trong đầu họ chứ, gã chốc chốc hé mắt nhìn Tố Dĩ, khom lưng hướng lên trên dông dài lải nhải, “Chủ tử cũng là chuyên gia mà, ban đầu ngài luyện Ngọc trảo cũng không phải luyện từ ban ngày sao! Chủ tử là tấm gương mẫu mực cho bề tôi, thấy ngài huấn luyện con Ngọc trảo giỏi như vậy, nô tài mê tít mắt, tự nhủ không học theo ngài là không được. Hơn nữa lần trước ngài đã đặc biệt cho phép rồi mà, đồng ý cho Tố Dĩ giúp luyện ưng, bây giờ sao lại…”
Thật tình mà nói đúng là đã đổi ý một lần, đổi lại lần nữa ảnh hưởng sẽ không được tốt. Nhưng cớ gì cố tình là hôm nay chứ! Trong lòng hắn rối tinh rối mù, còn chưa mò ra nguyên do, gã lại tới mượn người, rốt cuộc là cho mượn hay là không cho mượn mới tốt đây?
“Tố Dĩ.” Hắn lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214570/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.