Đoan Nhược Hoa đẩy Chu Kỳ Lân ra, cúi đầu sửa lại vạt áo cho hắn, rồi thản nhiên nói, "Ngày ấy hoàng quyền biến động không yên, mẫu hậu đã dạy ngươi, muốn gánh vác đại sự, ngươi tuyệt đối không thể ỷ lại vào bất kỳ ai. Hoàng đế của một nước là người cao cao tại thượng, là người quyền thế độc tôn, cuộc đời này cũng đã định sẵn cô độc". Chu Kỳ Lân nhìn về phía Thanh Sanh, trong ánh mắt lóe lên tia không cam, "Mẫu hậu chính là bởi vì ngươi kia nên mới bỏ trẫm mà đi hay sao?", hắn mất đi vẻ trấn định, không giấu được kích động. Thanh Sanh nheo mắt mà nhìn, Đoan Nhược Hoa quay lại liếc nàng một cái, ý nói nàng đừng lên tiếng, lại quay lại nói với Chu Kỳ Lân, "Hoàng thượng khi ấy tuổi còn nhỏ, cần phải có người phụ chính can gián, nhưng hiện tại Hoàng thượng đã trưởng thành, có thể tự mình chấp chưởng triều chính, mẫu hậu ta nếu có ở lại cũng chỉ khiến Hoàng thượng phiền lòng. Chung quy cũng là một câu kia, phận làm đế vương, cuộc đời này chỉ có thể đơn độc chiến đấu mà thôi". Chu Kỳ Lân trầm tư, đáy mắt lấp lóe những cảm xúc phức tạp. Ở tuổi non trẻ này hắn đã phải gò ép bản thân, suy nghĩ cặn kẽ, không thể không nuôi tâm kế, không thể không có dã tâm, điều này khiến cho Đoan Nhược Hoa vừa thương cảm vừa vui mừng. Cả nửa ngày sau Chu Kỳ Lân mới đáp, "Nếu mẫu hậu không muốn dính líu đến triều chính nữa, nhi thần sẽ không ép buộc, chỉ mong mẫu hậu có thể ở lại bên nhi thần. Sau này nhi thần nhất định sẽ tận hiếu, sau này mẫu hậu sẽ an ổn cả đời". Đoan Nhược Hoa lại nhè nhẹ vỗ trên đỉnh đầu hắn, dung nhan giữ ý cười, "Lân nhi, nếu như muốn giữ trọn chữ hiếu với ta, vậy ngươi nên thành toàn cho tâm nguyện của ta mới phải". Cảm nhận được bàn tay mẫu hậu đặt trên đỉnh đầu mình, Chu Kỳ Lân không khỏi nhớ đến ngày xưa người này dù không phải thân mẫu, vẫn luôn dốc lòng chăm sóc dạy bảo mình, lại không màng tính mạng bảo vệ mình trước mũi đao nghịch tặc. Chu Kỳ Lân cuối cùng vẫn là quyết định cởi bỏ tôn nghiêm của Hoàng đế, trong một khắc dường như lại trở về làm một đứa trẻ bình thường, ngẩng đầu lưu luyến nhìn mẫu thân. Hiểu được hắn không còn cưỡng cầu nữa, Đoan Nhược Hoa lúc này mới sâu kín thả lỏng tâm tư. "Mẫu hậu, vậy người có thể chơi một ván cờ với nhi thần được không? Thời gian này trong cung nhi thần đã không còn đối thủ nữa rồi, thật rất cô đơn", Chu Kỳ Lân nói, nàng cũng nhẹ gật đầu. Thị vệ mang bàn ghế lên, bày bàn cờ cùng trà nóng, mẫu tử hai người liền có thể thảnh thơi đánh cờ giữa xung quanh tĩnh lặng. Không gian xào xạc tiếng trúc tử đung đưa, mặt nước xanh biếc phía xa ánh lên tia sáng, tĩnh mịch nhưng đẹp đẽ. Chu Kỳ Lân đặt xuống quân cờ trên mặt gỗ, lại ngẩng đầu nhìn Đoan Nhược Hoa, khen ngợi, "Nơi này địa thế bí ẩn nhưng cảnh sắc không hề thua kém, đẹp đến thế này ngay cả nhi thần cũng muốn lưu lại". "Lân nhi là nhân trung long phượng, không phải vật trong ao, sao có thể như người thường hoang phí cuộc đời được. Lân nhi, ngươi còn nhiều việc phải làm", Đoan Nhược Hoa thản nhiên nói, ngón tay thon dài cầm lên một quân cờ rồi chậm rãi hạ xuống, thế cờ vây hãm đối phương. Chu Kỳ Lân ngưng mắt nhìn bàn cờ không khỏi kinh ngạc, lại càng thêm vài phần hiếu thắng, trầm giọng, "Kỳ nghệ mẫu hậu vẫn như xưa, nhi thần không theo kịp". "Kỳ nghệ cũng cần có năm tháng tôi luyện mới có thể thuần thục nhuần nhuyễn. Lân nhi cũng vậy, sau này nhất định sẽ có ngày vượt qua ta". "Nhi thần không dám, kỹ nghệ dù có tiến bộ cũng không thể vượt qua mẫu hậu", Chu Kỳ Lân lại cúi đầu nhìn bàn cờ, cau mày nhìn thế trận đang đi vào bế tắc. "Con người sống trên đời có mặt tốt cũng có mặt xấu, có mặt hơn người cũng có mặt thua người, điều quan trọng là biết tu tâm dưỡng tính. Làm một minh quân cũng như chơi cờ, lại không đơn giản như chơi cờ. Lân nhi chấp chưởng triều chính, nên nhìn thấu được thời cuộc, bỏ qua hiềm khích trọng dụng hiền tài, ấy là chuyện nên làm", Đoan Nhược Hoa vừa nói, vừa nói vừa hạ xuống một quân cờ. Chu Kỳ Lân nắm quân cờ trong tay trầm tư không đáp, thần sắc biến ảo. Đoan Nhược Hoa biết hắn đang suy nghĩ về lời nàng nói nên cũng không quấy rầy, mặc hắn yên lặng suy tư. Rừng trúc yên tĩnh xanh ngát vẫn đung đưa lướt theo cơn gió, có hạt mưa bụi lất phất, trượt qua vai áo bào của Chu Kỳ Lân, dường như làm hắn thức tỉnh. Chân mày giãn ra vài phần, hắn mím môi nâng tay áo, chậm rãi thả quân cờ vào bát, trầm giọng, "Nhi thần nhận thua". "Thắng bại là chuyện nhà binh, hoàng thượng có thể thản nhiên nhận thua đã đủ khiến lòng người bội phục", Đoan Nhược Hoa cũng có chút vui vẻ, khóe miệng câu lên ý cười. "Nhi thần có mẫu hậu chỉ bảo, ân này nhi thần suốt đời không quên", Chu Kỳ Lân ảm đạm cười. Hai người ngồi nơi rừng trúc uống trà thưởng điểm tâm, thả lỏng tâm tư ôn chuyện hàn huyên. Sắc trời trở tối, gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hơi lạnh. Chu Kỳ Lân nhìn sắc trời, trong lòng lại nổi lên cỗ tiếc nuối. "Sau này Hoàng tử của nhi thần nếu cũng có thể được mẫu hậu dạy bảo, trẫm cũng không phải lo lắng gì nữa..." Đoan Nhược Hoa uyển chuyển đứng dậy, nói, "Nếu Hoàng tôn có thể học được khí phách đế vương, như vậy cũng đã đủ rồi". Chu Kỳ Lân thấy thái độ người trước mặt kiên quyết dứt khoát mà vẫn buồn bã không thôi. Hắn quỳ xuống cúi người, dập đầu ba lạy, "Hôm nay từ biệt, sau này chỉ sợ khó có thể gặp lại. Mẫu hậu, xin người nhận ba lạy của nhi thần!" Đoan Nhược Hoa tiến tới đỡ Chu Kỳ Lân lên, "Biển người rộng lớn, tương ngộ hay ly biệt hết thảy đều tùy ý trời". Chu Kỳ Lân gật đầu, rốt cuộc cũng nở một nụ cười, rồi dứt khoát quay người trở về, đoàn người không lâu sau liền khuất khỏi tầm nhìn. Lúc này Thanh Sanh mới buông lỏng tâm tư, bàn tay siết chặt trường kiếm cũng đã muốn toát mồ hôi lạnh. Nàng sâu kín thở ra một hơi, cầm lấy tay Đoan Nhược Hoa, yên lặng không nói. "Ta đã hứa, ắt sẽ giữ lời", Đoan Nhược Hoa phủi phủi vạt trường sam của người kia, nhàn nhạt nói. Ánh mắt Thanh Sanh càng sâu, thiên ngôn vạn ngữ đều khó nói ra miệng. Cúi đầu hạ môi xuống đôi môi người kia, Đoan Nhược Hoa lại như thể đoán trước được hành động của nàng, vừa lúc quay đầu sang bên đưa tay che đi môi mình, nhưng chẳng lâu sau đã không tự chủ được mà nhắm mắt để mặc nàng làm càn, để mặc mình đắm chìm trong ôn nhu vô tận. - -- "Nương tử nhân gia, cái này là Tử Mộc nói với nàng sao?", Thanh Sanh nhẹ giọng hỏi, tay vẫn nắm bàn tay Đoan Nhược Hoa, hai người thong thả dạo trong rừng trúc. "Trữ Tử Mộc a, trái tim nàng ta đều hướng về phía ngươi cả rồi", Đoan Nhược Hoa dùng ngữ điệu lạnh nhạt trả lời nàng. "Thế còn Ngữ nhi thì sao đây?", Thanh Sanh lại hỏi, Đoan Nhược Hoa im lặng không nói, Thanh Sanh không thấy động tĩnh cũng quay đầu nhìn lại, lại thấy gò má nàng đã phiếm hồng, không khỏi cảm thấy hài hước, "Nàng a, thử gọi 'tướng công' ta nghe một tiếng xem?" Đoan Nhược Hoa trừng mắt nhìn lên, quan sát nàng, rồi thanh âm trong trẻo vang lên, "Nương tử a..." Thanh Sanh đang muốn câu lên một nụ cười, nghe thấy hai tiếng này cơ mặt liền muốn đông cứng. Không giấu được xấu hổ, nàng chẳng thể nói được lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt bất mãn mà phản ứng lại người kia. Đoan Nhược Hoa nhìn bộ dáng này của Thanh Sanh, nở một nụ cười nhẹ mà ngọt như gió xuân, đáy mắt cũng ngập tràn ý cười. Hai người vừa về đã nhìn thấy Trữ Tử Mộc đang ngồi trước tiền viện, thấy thân ảnh người từ xa tới mới thở ra một hơi. Nàng liếc mắt qua Đoan Nhược Hoa, buông một câu, "Chung quy vẫn là Thái hậu cao minh, việc gì cũng có thể giải quyết..." Đoan Nhược Hoa lạnh mặt quay đầu nhìn lại, Trữ Tử Mộc liền rời tầm mắt, uyển chuyển tựa bên người Thanh Sanh, ôn thuận ôm lấy cánh tay nàng. "Những người kia đâu rồi, sao đều không thấy bóng dáng vậy?", nàng nói đỡ cho Trữ Tử Mộc, lại đột nhiên chỉ có ba người lại thấy có chút vắng vẻ, quan trọng hơn là một mình nàng ở đây, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm không an tâm. "Nguyệt Tịch gần đây rất có hứng trồng hoa, Mi Nhi cũng tới phụ nàng rồi. Còn Vân Khuynh...", Trữ Tử Mộc che miệng cười đến ám muội mới nói tiếp, "Vân Khuynh có lẽ đang bận bù đắp cho Nhập Họa rồi đây". "Tử Mộc!", Thanh Sanh phát hoảng bất giác quát một tiếng, sợ động đến tâm trạng của Đoan Nhược Hoa, âm thầm đưa mắt về phía người kia, thấy nàng vẫn đang thản nhiên uống trà. "Nhìn đi, trước mặt nàng ta ngươi luôn tương kính như tân, gò bó không tự nhiên, ngươi nói xem a, không phải ngươi chỉ có thể thoải mái nhất khi ở bên ta hay sao?", mắt phượng lưu chuyển tình ý lại lấp lóe tia giảo hoạt, môi yên chi kề bên tai Thanh Sanh mà như thể đang nói cho tất cả cùng nghe. Đoan Nhược Hoa không thể không có phản ứng, chén trà trên tay bị thả xuống mặt bàn đá, nàng quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh như lưỡi dao chiếu thẳng tới Thanh Sanh. "Không... không phải a.... Ta...", Thanh Sanh còn không phản ứng kịp, đang lắp bắp muốn giải thích Đoan Nhược Hoa đã đứng lên, một đường đi thẳng vào phòng. "Trữ Tử Mộc! Nàng...", Thanh Sanh bất lực quát, mà người trước mặt là một thân trường bào giáng hồng, mỹ mạo vô song đang giữ nét tươi cười, nhưng con ngươi hổ phách đã đanh lại từ lúc nào, ánh mắt đầy tình ý mà như ẩn ẩn lưỡi dao này khiến cho Thanh Sanh chỉ có thể nuốt xuống hết những chữ tiếp theo mà thôi. - --Hết chương 159--- Editor lảm nhảm: Đỉnh cao của gia đấu là đây:v Mộc: "Chế mở to con mắt ra nhìn nè, hoang sang đối với chế chỉ là tương kính như tân, đối với ta mới là gần gũi thân mật nha ?" Hậu: *không thèm liếc Mộc* "Đắc sủng thì đắc sủng, cưng vẫn dưới chế, đừng ham lộng hành ?" *liếc hoang sang* *không nói cũng đủ đáng sợ* *Sanh muốn mắng Mộc* Mộc: Rồi giờ có giỏi thì mắng đi, chắc bổn cung giả nai lâu quá, hiền lâu quá rồi nên quên mất năm đó bổn cung ác ra sao rồi đó hả ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]