Ngày hôm đó Thanh Sanh ra khỏi núi, vừa vào tới rừng trúc đã nghe được động tĩnh lạ. Hóa ra lại là thị vệ Hoàng thượng phái tới, Thanh Sanh liền một đường đi thẳng tới Tô phủ.
"Tô Mộ Hàn! Kỵ binh của ngươi làm việc sơ hở, rốt cuộc kinh động đến Hoàng thượng rồi a!"
Thần sắc Tô Mộ Hàn phảng phất tia hài hước, "Cố Thanh Sanh, Trưởng công chúa thỉnh Hoàng thượng cho Kỵ binh rút đi, thay bằng Thị vệ, ta cũng không quản được đâu".
Sắc mặt Thanh Sanh trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, "Chuyện của Nhập Họa ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây?"
"Vậy chuyện của Tử Mộc ngày trước, ngươi định tính thế nào?", giọng Tô Mộ Hàn cũng trầm đi.
Ngay tại lúc hai người lâm vào cục diện bế tắc thì một thanh âm mềm mại non nớt đã vang lên ngoài cửa, "Tiểu... tiểu sư phụ!"
Sắc mặt âm trầm của Thanh Sanh đã nhanh chóng tiêu tán, bị thay thế bằng ý cười ôn nhu. Nàng ngồi xuống, mở rộng vòng tay đón lấy dáng người đang nhảy bổ vào lòng mình, nhẹ giọng, "Mộc Tuyết, con lại cao hơn một chút rồi a".
Tô Mộc Tuyết mở to mắt, ánh mắt lấp lánh, đứng thẳng người, "Ngày mai... ngày mai con sẽ lại cao hơn một chút nha!"
"Chỉ biết sư phụ, trong mắt con không có người cha này sao?", ánh mắt Tô Mộ Hàn nhìn nữ nhi cũng mềm đi, dịu dàng mắng.
"Cha, cả cha và sư phụ, Mộc Tuyết đều yêu a..."
Tô Mộc Tuyết lại ngã vào trong lòng Thanh Sanh, giọng nói non nớt thanh duyệt, "Tiểu, tiểu sư phụ, đại sư phụ ở đâu rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364462/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.