Tiếng chuông thanh thúy vang vọng về đây trong không gian yên tĩnh, Thanh Sanh nhíu mày lắng nghe. Giữa rừng trúc là một mạng lưới những chuông nhỏ buộc trên sợi chỉ, mỗi khi có người xâm nhập đều sẽ truyền động tĩnh đi khắp rừng, đại khái cũng sẽ biết được người tới từ phía nào, muốn đi về nơi đâu. 
"Cái nơi quỷ quái gì thế này, chúng ta đi tới đi lui, rốt cuộc lại trở về điểm xuất phát", một người bực tức mắng một câu. Mấy người này tướng mạo ngay thẳng khôi ngô, hông đeo trường đao, đội hình hình cánh cung, nhìn vào hẳn là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chầm chậm bước về phía trước, đột nhiên có tiếng động như tiếng thân gỗ gõ vào nhau, lập tức từ trong bụi cỏ phóng ra hàng chục mũi tên nhọn hoắt, đâm thẳng tới đám người đang căng thẳng nhìn quanh. 
"Có bẫy!", một người lớn tiếng hô vang, lưỡi kiếm chẻ mũi tên làm đôi nhưng cũng không thể tránh nổi, mũi tên sượt qua cánh tay, máu tươi rỉ ra thấm qua lớp y phục. 
"Cẩn thận!", 
"Đại ca, ta không sao", người kia nói, nhưng giọng nói lại mềm nhũn thều thào, hẳn là mũi tên kia có tẩm độc khiến cho tâm trí người ta tê liệt. 
"Ta nhận mệnh của chủ tử đến đây, đã lặn lội ba ngày vẫn không ra được, hôm nay lại sập bẫy trúng độc, sợ là số trời đã định sẵn phải táng thân nơi này", người trúng tên thều thào, sắc mặt đã nhanh chóng biến thành màu tro. Thanh Sanh nấp ở một góc, nàng vốn biết Trưởng công chúa kia vẫn chưa chết tâm, nhưng cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364460/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.