Chương trước
Chương sau
"Thiếp không dám",ngoài miệng thì nàng nói không dám, nhưng hành động lúc này của nàng rõràng biểu hiện hoàn toàn trái ngược, nàng vừa ăn bánh ngọt vừa hàm hàmhồ hồ nói, "Kỳ thật ở Kim Lăng tháng tám luôn là thời điểm tấp nập, náonhiệt, hấp dẫn rất nhiều người dân phương Nam đến đây tụ họp, vui chơi.Nhiều người, ngư long hỗn tạp". Ánh mắt A Nam lại lóe lên tia sáng,"Điều này cũng phải cảm tạ Quý đại nhân hiếu khách. Ngay cả người khôngnên tới, cũng không để lỡ cơ hội này mà lẫn vào Kim Lăng, thám thínhđộng thái mới nhất của triều đình".

Ta giật mình. Loáng thoáng cảm giác được cái gì đó.

"Nước sông Tần Hoài, thường có cá lớn, thiếp cũng không phải muốn giấu giếmHoàng Thượng cái gì, kì thực là thiếp cũng không biết cá trong nước làloại nào. Thuận miệng nói ra, trái lại lại phạm tội khi quân, thiếp cũng không thể mạo hiểm". A Nam vừa cắn thêm một miếng bánh, vừa đem bănkhoăn của nàng giải thích đạo lý rõ ràng.

Nàng nói cực có lý! Takhông khỏi động tâm. Ở Đại Triệu có mấy cỗ thế lực, mọi người vốn nên an vị. Nhưng vừa rồi nghe A Nam ám chỉ, ta đã hiểu được. Có người đã không thể kiên nhẫn nổi rồi, bọn họ vốn là không nên tới Kim Lăng. A Nam cónói đúng thật sự hay không, hiện tại ta cũng không cách nào biết được.Nhưng nếu những điều nàng nói là sự thật, sát thủ ở Nhuận Châu từ đâu mà đến có thể giải thích được. Ta tính toán một phen, trong đầu đại kháiđã có chủ ý.

"Đã có cá lớn, trẫm cũng muốn đi câu cá", ta nói thẳng, "Câu được thì sẽ biết thôi".

Bộ dáng chăm chú ăn bánh của A Nam rất thú vị, nàng như một tiểu bạch thỏđang thích thú với đống cà rốt, nhàn nhã, chậm rãi ăn từng miếng, thỉnhthoảng lại đưa tay xếp đống bánh trên bàn thành một hàng, thập phần đáng yêu.

Nàng vừa ăn vừa nháy mắt với ta. Ta biết đây là biểu hiệnnàng đang suy nghĩ. Ta cũng không quấy rầy nàng, để xem nàng có thể nghĩ ra ý kiến gì hay.

A Nam ăn một mạch hết số bánh trên bàn, ănxong còn liếm môi một cái, một bộ dáng chưa được thỏa mãn. "Sông TầnHoài nước sâu, ngư long hỗn tạp, Hoàng Thượng muốn đi câu cũng không dễdàng. Nhưng cho dù cá có ở vùng nước sâu thế nào đi chăng nữa cũng không kháng cự được sức hấp dẫn của mồi ngon, thiếp có biện pháp giúp HoàngThượng câu được cá". Hiển nhiên, sau khi ăn xong, nàng cũng đưa ra đượcchủ ý tốt. Tiểu nha đầu này cũng không cho ta một chút mặt mũi nào. Nàng không đủ nhu thuận, có thứ tốt chỉ nhớ tới chính mình, một mình ăn hếtcả tất cả bánh ngọt, sớm bỏ ta ở một bên.

Bất quá, xem ra, A Nam thật đúng là thích ăn đồ ngọt, tiểu tử Đặng Vân kia thật đúng là hiểu nàng.

"Hoàng Thượng muốn dễ dàng câu được cá", A Nam nói, "Chỉ cần chúng ta chọnđúng phương pháp, không sợ cá không cắn câu". Lúc này bản tính giảo hoạt thường ngày của A Nam lại hồi phục. Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại mấyvòng, "Có thể thỉnh Tạ đại nhân tới, Hoàng Thượng cùng Tạ đại nhân nênthương lượng một chút".

Ta đồng ý, không chỉ có Tạ Tử Nam mà còncó thêm Đặng Vân. Ta đoán bọn họ đều ở bên ngoài chờ đợi vì lo lắng ANam. Trong lòng ta cũng không có ý tốt, cho bọn họ vào, cũng là muốn cho bọn họ nhìn, công chúa yêu quý của bọn họ không những không bị mất mộtsợi tóc nào mà còn rất vui vẻ nói chuyện với ta.

Bọn họ cùng tiến vào, quả nhiên điều đầu tiên bọn họ làm là nhìn A Nam. Nhìn thấy nàngvẫn còn hoàn hảo, đều thở phào nhẹ nhõm, thể hiện sự yên lòng.

"A Nam, bánh ngọt ăn ngon không?", tiểu tử Đặng Vân này đại khái là cố ý,trước mặt của ta mà cứ cố tình kêu tên thân mật của A Nam, "Vì gấp quánên ta chỉ đem qua đây có mấy loại mà nàng thích nhất".

Phấn môicủa nàng lại không tự giác mím lại, trở về bộ dáng cũ. Nàng cũng khôngtrả lời lại Đặng Vân mà quay sang nói với Tạ Tử Nam, "Tạ đại nhân, Hoàng Thượng có chút hứng thú đối với lễ bán nguyệ vào tháng tám này. Muốnnghe xem ý kiến của ngươi".

Tạ Tử Nam cũng không kinh ngạc, lậptức hiểu ý A Nam nói. Hai tay hắn làm thành thủ thế, trên tay còn cầmcái quạt lông, "Thần tiếp nhận chức thứ sử Kim Lăng cũng chưa được mộttháng, nhưng cũng có nghe nói lễ hội năm nay sẽ càng náo nhiệt hơn sovới năm trước". Hắn cũng không nói thẳng ra, nhưng nhìn ra được hắn cóchút đau đầu đối với việc này, "Về lễ hội năm nay ở Kim Lăng, thần vẫnthỉnh cầu Hoàng Thượng hỏi Quý đại nhân một chút".

"Không cần", ta cố ý lạnh nhạt, "Tạ đại nhân biết gì thì nói thẳng ra đi".

Tạ Tử Nam còn chưa kịp nói gì, Đặng Vân đã ở một bên nóng nảy, "Có vào vịkhách nhân của Quý Khang đã vào Kim Lăng, nhưng không biết lai lịch củanhững người đó. Nghe nói mấy năm Quý đại nhân nhậm chức thứ sử ở đây,thường hay qua lại với những người này, cho nên hắn càng quen thuộc hơnso với ta. Sau khi Tạ đại nhân tới đây, những người đó đột nhiên biếnmất không thấy tăm hơi. Cũng không tra được cái gì".

Tạ Tử Nam cười nhưng không nói, không phủ nhận.

Ta cũng cười, "Nói miệng không có bằng chứng, nhất định phải tìm ra chứng cứ cho trẫm xem".

Ba người bọn họ, trước mặt ta, thật nhanh trao đổi ánh mắt.

"Chúng ta sẽ câu hắn ra", A Nam nói. Ánh mắt nàng hạ xuống, nhưng lời nói kiên định, "Đến lúc đó Hoàng Thượng nhìn thấy người nọ, sẽ tin tưởng lờithiếp nói". Lúc trước, ta hoài nghi nàng, vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc củanàng.

"Câu cá sao?", mắt Đặng Vân sáng rực lên, so với A Nam càng hưng phấn hơn, "Giống chúng ta ngày bé sao? A Nam còn nhớ rõ chuyện khi đó chúng ta cũng đi câu cá bắt đạo tặc không? Lúc này chúng ta cũng làm giống vậy?"

A Nam lập tức quay đầu trông mong nhìn ta. Chờ ýkiến của ta. Xem ra, năm đó A Nam cũng trải qua loại chuyện tình giốngnhư thế này, lại nói tiếp, lúc này nàng muốn cố kế trọng thi (chắc làdùng lại kế cũ ak).

Ta nhìn bọn họ, làm bộ như không có chú ý tới sự ăn ý của Đặng Vân và A Nam. Nhìn gương mặt hưng phấn, hoạt bát củabọn họ, ta chỉ cảm thấy chính mình đã già đi.

Ta vỗ bàn, "Chúng ta đi câu cá".

"Phản tặc trong lao phải làm sao bây giờ?", Đặng Vân hỏi, nhưng là hỏi Tạ TửNam chứ không phải ta. Dường như hắn cảm thấy ta nhất định sẽ thả tự docho những danh sĩ bị oan.

Tạ Tử Nam cũng không thèm nhìn hắn, đưa quạt lông lên ngăn lại, "Việc này tạm thời để đó". Nói xong lại quaysang nhìn ta, thập phần thận trọng, "Hoàng Thượng tính câu cá như thếnào? Có an bài cụ thể cái gì không?"

Ta lắc lắc đầu. Lúc này, tađối với việc này hoàn toàn không rõ, tuy rằng trong lòng cùng có phánđoán, nhưng thật sự không thể làm gì, một chút chủ ý đều không có. Lạinói địa hình, phong tục ở Kim Lăng, tất cả ta đều không quen, lúc này để ta tự mình nghĩ biện pháp là không có khả năng. "Sở Tu nghi có biệnpháp", ta trực tiếp chỉ điểm A Nam.

"Để thiếp cùng Tạ đại nhân đi là được rồi, Hoàng Thượng không cần đến đó, người ở nơi này chờ tin tức tốt của chúng ta là được rồi", A Nam nói liền một mạch, không chút suynghĩ, không cho ta tham gia vào việc này.

"Không được!", Đặng Vân nói, "Tạ đại nhân có thể làm chuyện gì? Để ta phối hợp cùng A Nam là tốt nhất".

"Ngươi có thể làm chuyện gì?", A Nam phản bác ngay lập tức. Ở trước mặt ta,nàng vẫn cố gắng lảng tránh cùng Đặng Vân nói chuyện trực tiếp, rốt cụclần này đã để lộ chân tướng. Nàng nói chuyện với Đặng Vân tuyệt khôngkhách khí, có thể thấy được hai người rất quen thuộc. "Vừa có chuyện,ngươi chỉ biết hô to gọi nhỏ", A Nam vạch trần Đặng Vân.

"Ta sẽ thổi sáo giúp ngươi đối phó quân địch", Đặng Vân rất tích cực.

"Ngươi thổi trúng quá kém, so với nhị ca của ngươi...", đột nhiên A Nam khôngnói nữa, vội vàng ngừng lại, khóe miệng cũng không tự giác mím thành một đường thẳng, "Dù sao cũng không cần ngươi giúp", A Nam nói thẳng khôngchút e ngại, tỏ vẻ khinh bỉ Đặng Vân.

Đặng Vân thập phần khôngphục, "Kỳ thật hiện tại ta thổi sáo rất khá. Mấy năm nay, ta luôn luyệntập, A Nam cho ta một cơ hội đi".

Nhìn bọn họ nói qua nói lại như vậy, ta cũng không biết là không đúng chỗ nào, nhưng toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

Tạ Tử Nam cũng đang lo lắng, nhưng hiển nhiên, việc hắn lo lắng cũng không giống với ta, "Vân ca đừng nên đi, dưới gối Đặng lão tướng quân, chỉcòn có một mình ngươi, tướng quân nếu đã phó thác ngươi cho ta, ta phảichiếu cố ngươi thật tốt. Nếu có cái sơ xuất gì...", hắn còn chưa dứtlời, ngược lại liếc mắt nhìn ta một cái. "Nghe nói người nọ ở trênthuyền lớn, hộ vệ dùng thuyền nhỏ vây quanh bảo hộ, không tầm thường.Nay chia ra từng nhóm nhỏ ẩn ở Kim Lăng, có thể thấy được hắn đã tính kế từ sớm. Việc này không thể so với việc năm đó, khi đó chỉ là vài tênđạo tặc bình thường, dễ dàng bắt được". Tạ Tử Nam lắc lắc đầu, "Theo như ý lão thần, lúc này ngay cả Sở tu dung cũng không cần đi".

Ta cả kinh trong lòng, thuyền lớn thuyền nhỏ, an bài như thế, chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Quả nhiên là hướng ta mà đến!

A Nam chống má, "Hoàng Thượng, lúc này tất yếu phải bắt được người này.Nhưng người nọ hành sự, Tạ đại nhân cũng không phải không biết. Tạ đạinhân có biện pháp khác có thể dễ dàng bắt hắn sao?". Nhìn Tạ Tử Nam xấuhổ, A Nam tiếp tục nói, "Ta đi là điều tất nhiên, những người khác không nên kinh động người nọ. Cho dù là Vân ca cũng đừng nên bứt dây độngrừng".

Lần này, trong lòng ta đã xác định được người bọn họ nóilà ai, đã ba năm trôi qua, người nọ quả nhiên còn chưa chết tâm. Nhưngnếu thật sự là hắn, lần hành động này rất nguy hiểm, người nọ rất giỏitính kế, thêm thủ đoạn ngoan độc. Năm đó ta có chút sợ hắn. Khó trách,lần này, Tạ Tử Nam cùng A Nam đều rất cẩn thận.

Nghĩ đến đây tanói, "Đặng Vân cũng đi cùng đi! Hắn quen thuộc Kim Lăng, ở bên người ANam có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh". Ta không nhìn vẻ mặt lo lắng của Tạ Tử Nam, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, Đặng Vân có thể dùng âm công đánh địch, có thể chân chó theo bên người A Nam. Loại sự tìnhnày, ta cũng không thể ra mặt. Huống chi, vạn nhất thực có gì bất trắc,cũng để tên thiếu niên này đến ngăn cản một trận. Nếu hắn thực sự để ýtới A Nam, nhất định toàn lực che chở A Nam. Đến lúc đó, ta cũng khôngcần phân tâm. "Đặng tòng quân, an toàn của Sở tu dung liền giao chongươi. Ngươi nhất định phải bảo hộ nàng chu toàn", ta một chút cũngkhông khách khí.

Đặng Vân liên tục gật đầu, quả nhiên không chútdo dự tiếp mệnh lệnh của ta. A Nam cùng Tạ Tử Nam còn muốn ngăn trở cũng không có khả năng. Ta bắt gặp A Nam dùng ánh mắt thực đặc biệt liếcnhìn ta một cái, dường như xem thấu tâm tư của ta.

Đối với việc này, ta không hề áy náy.

Ta lại nói với Tạ Tử Nam, "Tạ đại nhân ở phía sau tiếp ứng. An bài nhiềungười hơn, để phòng bất trắc. Đến lúc đó xem hiệu lệnh của ta mà làmviệc. Về phần ta..."

"Tạ đại nhân đã chuẩn bị thuyền cho HoàngThượng, đến lúc đó Hoàng Thượng chỉ cần xem diễn, những việc này đều đểchúng ta làm vì Hoàng Thượng", A Nam lập tức nói.

"Không được", ta trực tiếp phủ quyết, "Nàng dịch dung cho ta là được, ta đi cùng với nàng".

A Nam không lay chuyển được ta, cuối cùng đáp ứng để ta đi dùng nàng. Ta nhìn ra được, nàng rất khó xử.

Ta biết bọn họ tất cả đều lo lắng cho an toàn của ta, kỳ thật chính tathật ra không ngại. Nếu không ngoài sở liệu của ta, lần này người nọ đãsắp xếp, chuẩn bị rất tốt cùng ta giao phong. Nghĩ đến, hiện tại A Namcùng Tạ Tử Nam cũng hiểu được điểm này. Người nọ rất giảo quyệt, A Namcùng Tạ Tử Nam nhất định biết rõ. Nhưng trước kia, khi người này cùng ta giao phong chính diện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa chiếm được tiệnnghi của ta. Trước kia, khi phụ hoàng còn tại thế, người không muốn nhìn cảnh huynh đệ chúng ta tương tàn, nên ta cũng không làm gì quá mức. Nếu ta tập trung hết sức, không có người nào có thể trở thành đối thủ củata.

Kỳ thật điều ta lo lắng, chỉ có A Nam. Ta biết, nàng mạohiểm, là vì muốn chứng minh nàng, Tạ Tử Nam cùng với tất cả dân chúngphương Nam trong sạch. Nói thẳng ra là: nàng là bị ta bức. Cũng may nàng gan lớn cứng cỏi, vượt khó mà lên, ta hiểu được từ lúc nhìn thấy nàngnhặt xác cho ta trong nàng đông rét giá, tuyết bay đầy trời kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.