“Không có số điểm?” Trịnh Cẩn Dư ra vẻ không tin, hỏi: “Không phải anh nhìn không rõ chữ số màu đỏ đấy chứ?”
“Không phải mắt anh cũng không nhìn thấy đấy chứ?”
“Sao bài thi của em ấy lại không có điểm được?”
Không chỉ Trịnh Cẩn Dư không tin, mà mọi người trong nhà đều không tin lời anh nói.
Dương Lan Hoa khó hiểu nói: “Tiểu Lục vốn không thích người nhà chúng ta, bây giờ ngay cả thành tích của Cẩn Lượng mà cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.”
Lục Tư Sâm không chút để ý, nhàn nhạt nói: “Chuyện có điểm hay không tôi xem vẫn có thể thấy rõ được chứ.”
“Không thể nào!” Tôn Cẩn Lượng cũng nói, từ sau khi Lục Tư Sâm đến nhà họ Trịnh này, người nhà họ liên tiếp gặp chuyện không may, Tôn Cẩn Lượng nhìn Lục Tư Sâm thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Lúc này nghe anh nghi ngờ số điểm của mình như vậy, hệt như bị đẩy vào xó, đứng dậy đi qua giật lại bài thi của mình.
“Điểm viết to vậy mà anh không nhìn thấy sao?”
Đó là do chính tay cậu viết.
Năng lực bắt chước của cậu rất siêu, ngay cả đơn xin phép của giáo viên còn có thể bắt chước được chứ đừng nói chỉ là một bài thi?
“Một trăm điểm rõ ràng như vậy…”
Tôn Cẩn Lượng càng nói càng nhỏ, cuối cùng không thành tiếng nữa.
Lục Tư Sâm cười lạnh nhếch khóe môi, khinh thường hỏi: “Rõ ràng cái gì?”
“Xin thứ cho mắt của tôi vụng về, thật sự không thấy chấm điểm ở đâu cả.”
“Không thể nào!” Tôn Cẩn Lượng không thể nào tin được sao tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096860/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.