“Hôn, hôn, hôn một cái?” Trịnh Cẩn Dư đơ vài giây, bỗng che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.
Trong mắt người đàn ông kia ẩn giấu đầy sự bỡn cợt, điều này khiến cô có ảo giác rằng mình bị đùa giỡn.
“Đồ lưu manh!” Trịnh Cẩn Dư bỗng đưa tay đẩy anh một cái, đứng dậy muốn chạy.
Cổ tay lại bị người kia giữ chặt, Trịnh Cẩn Dư chỉ có thể đẩy anh ra.
Lúc này, giọng Lục Tư Sâm đã khôi phục bình thường, nói: “Đùa thôi, đỡ tôi lên giường đi.”
Cúi xuống, anh cố ý nhấn mạnh: “Yêu cầu nhỏ ấy không quá đáng đấy chứ?”
Không quá đáng gì mà không quá đáng, Trịnh Cẩn Dư có hơi do dự.
Nhưng anh vừa mới nói hôn một cái, nhanh như vậy lại bảo cô đỡ lên giường, không phải có ý đồ rất rõ ràng sao?
Hơn nữa, rõ ràng chân anh chỉ là giả vờ, sao cô phải giúp anh chứ?
“Không được.” Cô dùng ngón tay út đẩy ngón tay anh ra, giả vờ hung dữ: “Anh mà còn nói vớ vẩn vậy nữa, coi chừng tôi đánh anh đấy.”
Lục Tư Sâm xuy một tiếng, thả cô ra, chỉ có chút tiếc nuối thở dài: “Ài – – ”
Sắc mặt cô đơn như vậy là có ý gì?
Giống như cô làm chuyện gì đó rất có lỗi với anh vậy.
Trịnh Cẩn Dư liếc mắt nhìn anh, nhanh chóng lắc lắc đầu, không được, không được, dù đàn ông có chút đẹp trai thì cũng không thể xằng bậy được.
Lỡ như rơi vào không thoát ra được thì biết làm sao?
Hai ngày nay người nhà họ Tôn bị cắt hết mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096861/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.