Chồng chưa cưới đã xảy ra chuyện? Trịnh Cẩn Dư cười thầm, chính vì anh ta xảy ra chuyện nên cô mới có tâm trạng ăn những thứ này. Hơn nữa, tối nay còn phải ăn thêm một bát cơm mới được. Ông nội nguyên chủ họ Tôn. Tuy nhà họ Tôn không có cơ sở gì nhưng lại được dựa lưng vào nhãn hiệu nước hoa của nhà họ Trịnh quyền quý nên cũng nhanh chóng thu hút mọi người. Lúc Tôn Đại Sơn đến xin người về, mặt mũi ông ta đều mất hết, cảnh sát còn vỗ vai ông ta nói: “Người anh em, sau này phải dạy dỗ bọn trẻ thật tốt, có một số việc nên đóng kín cửa lại mà làm.” Tôn Đại Sơn chịu đựng cục tức chưa có chỗ xả, cuối cùng về đến nhà nổi trận lôi đình với Dương Lan Hoa xong mới thôi. Vì chuyện phát sóng trực tiếp này nên mấy ngày nay nhà họ Tôn đều không để ý đến Trịnh Cẩn Dư, cô cũng được qua mấy ngày thảnh thơi thoải mái. Nhưng vẫn phải từ hôn. Chỉ đợi hai người kia ra rồi mới đề cập đến chuyện này. Vốn Trịnh Cẩn Dư cho rằng sẽ rất dễ từ hôn nhưng Triệu Minh Viễn lại nhất quyết không chấp nhận chuyện này, nhân dân cả nước đều là người làm chứng. Đúng là cô đã quá coi thường sắc mặt người nhà họ Tôn rồi. Khả năng đổi trắng tay đen của họ không phải hạng thường. Ngay đêm Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình được thả ra, Trịnh Cẩn Dư liền đề nghị từ hôn. Nhưng Triệu Minh Viễn lại nói chuyện phát sóng trực tiếp chỉ là hiểu lầm, có người cố ý cắt ghép video trên mạng để bôi nhọ anh ta. Trịnh Cẩn Dư liền không ngờ, Triệu Minh Viễn mặt dày như vậy. Nói xong lời cuối, Triệu Minh Viễn còn nói: “Em xem, em không tận mắt nhìn thấy thì không thể nghe mấy câu của người ngoài đã từ chối anh được?” Trịnh Cẩn Dư buồn cười nói: “Nhưng cảnh sát cũng đã đến, còn giả được sao?” Triệu Minh Viễn liếm môi nói: “Không phải anh đã nói có người hack anh sao? Cảnh sát chỉ đưa anh đi điều tra thôi, sau khi điều tra rõ ràng thì họ thả anh về rồi đây?” Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Nhưng người trong nhà đều nói vậy!” “Vậy chắc chắn là em nghe nhầm rồi!” Triệu Minh Viễn đánh chết không chịu nhận: “Là ai, chú hay thím?” Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình đã như vậy, bây giờ người nhà họ Tôn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu không thì Tôn Cẩn Tình sẽ chẳng lấy ai được. Lúc này thấy Triệu Minh Viễn lôi họ ra làm chứng, đành phải nói: “Cẩn Dư, chuyện của Minh Viễn và Cẩn Tình chỉ là hiểu lầm.” Nhất là Dương Lan Hoa, lôi kéo tay Trịnh Cẩn Dư, ra vẻ như chỉ là nghi ngờ cũng đừng quá đau lòng: “Mọi người đều là người thân của cháu, sao có thể lừa cháu chứ?” Nếu không phải lần này họ mang lòng tội lỗi, không muốn mọi người đều biết thì đã bắt nạt cô một trận như trước đây rồi, làm gì có ai nhẫn nại mà giải thích với cô như vậy. Bắt nạt người khác một cách quá đáng! Trịnh Cẩn Dư tức muốn phát nổ nhưng nghĩ lại nguyên chủ là người mù, chắc chắn sẽ không nhìn thấy được chân tướng sự việc, nếu cô cứ nhất quyết thì chuyện nhìn thấy sẽ bị lộ. Hiện tại cô đang che giấu rất tốt, còn rất nhiều việc vẫn chưa làm, cũng không thể để họ nhìn thấu sớm như vậy được. Nghĩ vậy, cô do dự một lát rồi gật đầu nói: “Vậy được! Cháu sẽ tin tưởng mọi người một lần.” Chờ Trịnh Cẩn Dư về phòng, Tôn Cẩn Tình không vui nói: “Triệu Minh Viễn, anh có ý gì? Sao anh không từ hôn với nó chứ?” Triệu Minh Viễn còn không vui hơn cô ta: “Bây giờ mà từ hôn chẳng khác nào nhận chuyện trên mạng là thật, chứng tỏ chúng ta chột dạ.” Lần này Tôn Cẩn Tình bị mất hết danh dự như vậy, làm thế nào vẫn cảm thấy không thoải mái, chất vấn Triệu Minh Viễn: “Có phải anh thèm muốn tài sản của nó hay không?” Triệu Minh Viễn cười lạnh: “Chẳng lẽ em không thèm?” Tôn Cẩn Tình bực mình nói: “Chỉ cần anh kết hôn với em, tương lai chúng ta đều có quyền thừa kế, tiền của em cũng là của anh, anh như vậy đối với em là hai lòng có biết không hả?” Gia thế Triệu Minh Viễn còn tốt hơn nhà họ Tôn rất nhiều, nên cho dù trưởng bối nhà họ Tôn ở đây thì Triệu Minh Viễn cũng không chút khách sáo, nói: “Dù sao tạm thời cũng chưa thoái hôn, nếu em không thích thì chia tay đi!” Cúi xuống, nói tiếp: “Em xem bây giờ bên ngoài còn ai muốn em nữa!” “Anh…” Tôn Cẩn Tình tức giận không nói được thành lời, bỗng cầm lấy gối ôm ném lên người Triệu Minh Viễn quát lên: “Anh là loại đàn ông không biết xấu hổ, hôm nay tôi phải liều mạng với anh!” “Thôi đi – -” Bà cụ Tôn lên tiếng: “Nhìn lại bộ dạng mình đi, còn ra thể thống gì nữa!” Nói xong, bà run rẩy đứng lên, đi về phòng nghỉ ngơi. Triệu Minh Viễn bị đánh hai lần, tức giận không thôi, quay người bỏ đi khỏi nhà họ Trịnh. Tôn Cẩn Tình thấy anh đi, ở phía sau kêu anh ta: “Triệu Minh Viễn, sao anh lại đi?” Triệu Minh Viễn: “Em không vừa mắt anh, anh còn ở lại làm gì?” Tôn Cẩn Tình: “Nếu anh mà dám hái hoa ngắt cỏ thì xem em xử lý anh thế nào!” Trịnh Cẩn Dư còn tưởng rằng có thể từ hôn, không ngờ lại bị họ lấp liếm cho qua. Nhưng nguyên chủ không nhìn thấy nên không thể quăng hot search trên mạng cho họ xem được. Rốt cuộc vẫn là cô quá non, coi thường trình độ không biết xấu hổ, đổi trắng thay đen của họ. Rốt cuộc làm sao bây giờ? Tất nhiên có thể trực tiếp nói với họ mắt mình đã ổn, sau đó đuổi người nhà họ Tôn đi. Nhưng như vậy chắc chắn nguyên chủ sẽ mang danh bất hiếu với trưởng bối, vong ân phụ nghĩa, qua sông phá cầu. Cô cũng không muốn vừa mới xuyên không đã làm nguyên chủ chịu mắng. Mặt khác, trong sách nếu nguyên chủ chết thảm thì người nhà họ Tôn có thể thuận lợi thừa kế tài sản, còn rốt cuộc họ tiến hành như thế nào thì vẫn là một câu đố. Có lẽ người nhà họ Tôn còn có sự trợ giúp bên ngoài. Đuổi mọi người ra ngoài, cô sẽ đứng phía đối lập với họ, chắc chắn sẽ không thể biết được sự thật, giữ lại bên cạnh, cô mới có thể nắm giữ được tin tức xác thực. Bắt hết tất cả đám người xấu, tử hình ngay tại chỗ. Đương nhiên còn có một số thư riêng của cô, cô đến đây qua sách, lỡ như bị người ta phát hiện không phải nguyên chủ thì… Để chắc rằng không cho phép có chút phi khoa học nào nếu cô hiện hình thật của mình, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn. Trịnh Cẩn Dư cầm di động ngồi xếp bằng trên giường, trong di động lúc này đang phát một tiết mục giải trí hot nhất hiện nay. Nếu cô nhớ không lầm thì trong sách có đề cập đến tiết mục giải trí này một lần. Chính là người đầu tư Triệu Lỵ Lỵ cố tình đầu tư vào để nâng đỡ một ‘tiểu thịt tươi’ nào đó. Triệu Lỵ Lỵ… Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên có cách. Triệu Lỵ Lỵ là con gái của một nhà tài phiệt lớn ở thành phố này, tuổi còn trẻ đã giúp cha giải quyết chuyện công ty, làm việc gọn gàng linh hoạt, hành động quyết đoán, thông minh xinh đẹp, thật sự là một nữ anh hùng thời hiện đại hiếm có. Một người như vậy mà lại thành bạn tốt của nguyên chủ. Đáng tiếc tính cách nguyên chủ yếu đuối, người nhà họ Tôn lo lắng Triệu Lỵ Lỵ sẽ tham dự vào chuyện nhà họ nên đã nghĩ cách chia cắt mối quan hệ giữa hai người. Đôi mắt nguyên chủ không tốt, không tiện làm việc gì, lỡ tin lời gièm pha dần dần xa lánh Triệu Lỵ Lỵ. Trong sách cô ấy chỉ là một vai phụ, không được miêu tả nhiều, dù sao thì nguyên chủ cũng không thể giải quyết hiểu lầm với Triệu Lỵ Lỵ cho đến lúc chết. Nhưng sau cái chết của nguyên chủ, Triệu Lỵ Lỵ đến nhà họ Trịnh làm ầm ĩ muốn lấy lại công bằng cho nguyên chủ. Đoạn này trong sách lại miêu tả khá dài, có lẽ là muốn giúp để bày tỏ sự thương cảm với nguyên chủ. Hiện tại nguyên chủ và Triệu Lỵ Lỵ đã chấm dứt quan hệ một thời gian rất dài rồi. Trịnh Cẩn Dư biết trong lòng Triệu Lỵ Lỵ vẫn xem nguyên chủ là bạn tốt. Hơn nữa lúc cô đọc sách cũng rất thích tính cách của Triệu Lỵ Lỵ, thật lòng muốn có một người bạn tốt như vậy. Cho nên cô cảm thấy chỉ cần bây giờ mình hơi cúi đầu, gọi cho đối phương một cú điện thoại thì đối phương sẽ tha thứ cho sự nghi ngờ trước đây của nguyên chủ. Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng tìm thấy số Triệu Lỵ Lỵ trong danh bạ, cô ấn gọi. “Cẩn Dư?” Triệu Lỵ Lỵ rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Trịnh Cẩn Dư. Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Triệu Lỵ Lỵ xen lẫn với tiếng nhạc ồn ào như trong phòng khiêu vũ, nghe rất mơ hồ. Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra một phen, rất nhiều chuyện không tiện nói trong điện thoại, cô mở miệng nói: “Lỵ Lỵ, cậu có thể đến đón mình ra ngoài được không?” Cô cúi xuống, nói cụ thể hơn: “Mình có việc muốn gặp cậu nói chuyện, nhưng cậu cũng biết tình huống người nhà mình không cho phép mình ra ngoài, cho nên cậu có thể đến đón mình ra ngoài được không?” “Ngay bây giờ sao?” Triệu Lỵ Lỵ không hiểu sao cô lại chủ động tìm mình, bây giờ lại còn bảo mình đến đón cô ra ngoài, cô ấy nghi ngờ nói: “Có phải cậu bị bắt nạt rồi không?” Bị bắt nạt là thật, Trịnh Cẩn Dư cũng không giấu diếm, nói: “Cậu lên xem hot search đi, mình…” Thật sự thấy khổ sở thay cho nguyên chủ, Trịnh Cẩn Dư đã diễn giải một cách nhuần nhuyễn cảm xúc buồn bã của nguyên chủ: “Lỵ Lỵ, mình chỉ có hai người bạn tốt, nếu cậu cũng bỏ mặc mình thì thực sự mình không sống nổi nữa.” “Vốn là mình có lỗi với cậu, tin vào người nhà và cả tên đàn ông xấu Triệu Minh Viễn kia, bây giờ mình đã biết rõ hết rồi, là họ cố ý ly gián chúng ta.” “Mình thật sự rất hối hận, Lỵ Lỵ, bây giờ mình xin lỗi cậu, cậu có tha thứ cho mình hay không?” Triệu Lỵ Lỵ cầm lấy di động, nhìn xa hoa trụy lạc trong sàn nhảy, rơi vào suy tư. Trịnh Cẩn Dư là bạn tốt của cô ấy, tuy cô ấy giao lưu rộng rãi nhưng bạn bè thật lòng cũng không nhiều, Trịnh Cẩn Dư chính là một trong số đó. Cô hiền lành, dịu dàng, rộng lượng, xinh đẹp như hoa tuyết trắng tinh giữa mùa đông, trong suốt mà sạch sẽ. Tuy cô không nhìn thấy gì nhưng mình lại xem cô như người bạn quan trọng nhất. Cuộc sống vốn vô cùng hạnh phúc nhưng ai ngờ mấy năm trước cha mẹ cô bỗng xảy ra tai nạn giao thông qua đời, bỏ lại một mình cô trên đời này. Ngay từ đầu tâm trạng cô còn rất tốt, Triệu Lỵ Lỵ đã luôn ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua quãng thời gian ấy. Nhưng ai ngờ người nhà họ Tôn lại xấu xa như vậy, khoảng thời gian trước còn liên kết với Triệu Minh Viễn hãm hại Triệu Lỵ Lỵ, nói cô ấy thích Triệu Minh Viễn, muốn cướp anh ta đi. Trịnh Cẩn Dư không nhìn thấy được là do người nhà họ Tôn tính kế. Lại thêm Triệu Lỵ Lỵ nổi tiếng đào hoa ở bên ngoài, cô ấy cố gắng giải thích hai lần nhưng không biết sao Trịnh Cẩn Dư mất khống chế, quát mắng điên cuồng, từ đó cô ấy liền xa cách Trịnh Cẩn Dư. Tuy cô ấy biết như vậy không đúng nhưng một bên là người thân máu mủ của Trịnh Cẩn Dư, một bên là người bạn này, cô ấy thật sự rất khó xử. Chỉ là sau khi đe dọa người nhà họ Tôn một trận cuối cùng, cô ấy liền cắt đứt liên lạc với Trịnh Cẩn Dư. Hot search hôm nay cô ấy cũng có nhìn lướt qua, nhưng phát hiện nhân vật chính là Triệu Minh Viễn, cô ấy không còn tâm trạng chú ý đến nữa. Bây giò Trịnh Cẩn Dư lại chủ động gọi điện cho cô ấy, chắc chắn là chịu rất nhiều uất ức. “Chị Lỵ – – ” “Chị Lỵ.” Một ‘tiểu thịt tươi’ bên cạnh bưng ly rượu nhìn Triệu Lỵ Lỵ rất lâu nhưng cô gái vẫn luôn ngẩn người ra, điều này khiến cậu ta rất sợ hãi. Nhưng không cắt ngang cô ấy, mình cứ bị đơ ra như vậy cũng khiến người ta chê cười, do dự một chút, cuối cùng cậu ta can đảm đụng vào người Triệu Lỵ Lỵ. “Uhm.” Triệu Lỵ Lỵ lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua ‘tiểu thịt tươi’, nhấp một ngụm, bỗng đứng dậy, nói: “Hôm nay đến đây thôi! Hẹn hôm khác.” Cô ấy đứng dậy bỏ đi, ra khỏi cửa liền có vài người thân hình cao to vạm vỡ đi theo, sau đó tiến lên mở cửa xe Maybach cho cô: “Triệu tổng, mời.” Trước khi cúp máy, Triệu Lỵ Lỵ nói cô ấy sẽ đến, Trịnh Cẩn Dư vui đến mức suýt nữa nhảy dựng lên. Sắp sửa được gặp bạn tốt của nguyên chủ, vậy mà cô không nén nổi sự kích động trong lòng, chỉ muốn gặp cô ấy ngay lập tức. Quả nhiên không khiến cô thất vọng, chưa đến nửa tiếng đã nghe được tiếng xe gầm rú bên ngoài, Trịnh Cẩn Dư biết Triệu Lỵ Lỵ đã đến rồi. Bà chị nhỏ đến, cô nhảy xuống khỏi giường, mang dép lê rồi đi ra ngoài. Có thể hủy hôn được hay không phải xem uy lực của Triệu Lỵ Lỵ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]