Sau ngày hôm đó, sau cái ngày mà mẹ anh đến tìm anh, anh đã không tự nhốt mình trong phòng nữa, cũng không ủ rũ không vui, sáng anh sẽ đến công ti, bàn chuyện làm ăn, hợp cổ đông như thường lệ, không hề có bất kì đâu hiệu nào khác thường đã.
Cũng vì vậy mà ba mẹ anh đã cho rằng anh đã nguôi ngoai, suy nghĩ thông suốt nên cũng bớt lo lắng hơn, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Diệp Trung Chấn - bạn thân của anh là cảm thấy bất thường. Nếu nói bất thường ở đâu thì anh ấy không biết nhưng với tính cách cố chấp, cứng đầu và thất thường của anh thì anh ấy không cho rằng anh thật sự nghe hiểu những gì mà mẹ anh nói hôm đó. Bởi vì người bạn này có anh ấy là cái kiểu "đàn gảy tai trâu", sao có thể ngoan ngoãn chỉ trong vài câu nói.
Thế nên hôm đó Diệp Trung Chấn đã bỏ chút thời gian đến công ti tìm Tống Ngạo, anh ấy muốn xem xem anh có thật sự khôn ra chưa hay vẫn ngu muội.
"Cậu đến đây làm gì? Xem tôi chết chưa à?" Anh lạnh lùng nói, có chút cáu kỉnh.
Diệp Trung Chấn bước đến ngồi đối diện anh, cẩn thận xem xét thái độ của anh, quả nhiên tinh thần đã tốt hơn trước, rất tỉnh táo, không hề giống với mấy ngày trước khi anh ấy gặp anh, nói những lời ngu ngốc, ngờ nghệch như một kẻ điên.
"Sao? Không hoang nghênh tôi? Nếu vậy thì tôi về đây?" Diệp Trung Chấn giận dỗi đứng dậy, nhưng đến khi anh ấy đã bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577340/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.