Ngày qua ngày, Tống Ngạo dường như đã trở lại bình thường nhưng là bình thường trong mắt người khác, mỗi ngày anh đều đi làm, nên ăn thì ăn thì ăn, nên uống thù uống, trải qua một cuộc sống hết sức nhạt nhẽo cứ như là lập trình của máy móc, không khác gì những chuỗi tuần hoàn vô tận.
Chỉ có anh mới biết rõ bản thân đang thấy mệt mỏi đến mức nào, phải gắng gượng ra sao mới có thể đi tiếp.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống anh lại gục ngã, tự chìm trong mớ hỗn độn tối tăm của mình, trầm mình trong khói thuốc và bia rượu để quên đi muộn phiền. Cơ mà cho dù anh có muốn say cũng không thể say vì càng uống anh lại càng tỉnh táo, nỗi đau trong tim anh lại dâng lên, hình bóng của cô lại hiện ra trước mắt.
Là do anh tự lừa mình dối người?
Anh biết.
Là do anh giả vờ ngu ngốc, nghĩ cô vẫn còn ở bên cạnh?
Là anh hèn mọn.
Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác cả, nổi đau này quá lớn khiến anh không thể thể bơi tiếp được nữa, anh có cảm giác mình đang lênh đênh tronh đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ, bơi mãi bơi mãi, bơi đến kiệt sức cũng không tìm thấy chốn bình yên, mặc cho dòng nước lạnh lẽo giăng xé tâm can, rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Thật ra, anh cũng muốn thực hiện lời hứa với cô, muốn cho sống thật tốt, thật tốt, nhưng mà... anh tiếp tục sống như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577341/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.