Không ngờ một người như Tống Ngạo cũng có ngày phải tìm đến rượu để giải sầu, đã vậy còn kéo Diệp Trung Chấn theo anh để uống cùng.
"Cậu tưởng tôi rảnh lắm à? Tôi là bác sĩ đó, bận trăm công ngàn việc, vậy mà lại phải ngồi đây cùng cậu, đã vậy cậu còn không chịu mở miệng nói chuyện. Đây là trò chơi của người câm à, giao tiếp bằng mắt?" Diệp Trung Chấn thật sự cảm thấy tức giận với con người này, lúc nóng lúc lạnh, bây giờ thì lặng như tờ, ra vẻ cho ai xem?
Tổng Ngạo không vội đáp lời anh ấy, chậm rãi nhâm nhi ly rượu trong tay, đôi mắt chứa sầu bi: "Tôi có cảm giác như bản thân mình không thể tỉnh táo được nữa."
Diệp Trung Chấn hừ lạnh: "Đúng vậy, cậu uống bao nhiêu rồi, không say mới lạ đó."
Anh lắc đầu, môi mỏng giương lên, nở nụ cười khó coi: "Tôi không nói đến rượu, cái tôi đang nói là tâm trí của mình, hình như... tôi bị bệnh rồi."
Anh ấy không hiểu lời mà Tổng Ngạo nói cho lắm, nheo mắt hỏi lại: "Bệnh? Tôi thấy cậu đúng là có bệnh, là bệnh tự cao tự đại đó cậu có hiểu không? Nếu tôi không phải là bạn của cậu, tôi chắc chắn không có cách nào chịu nổi tính khí này của cậu. Vừa cứng đầu lại không chịu nghe lời người khác khuyên, cậu nói xem, cậu là cục đá hay là khúc gỗ vậy?"
Tống Ngạo uống cạn ly rượu, không có chút phản ứng nào, cũng không tức giận, cau có, khiến Diệp Trung Chấn có chút kinh ngạc, xém nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577325/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.