Đông rồi, bên ngoài là cơn tuyết đầu mùa tuyệt đẹp, phất phơ giữa khung trời những bông tuyết trắng xoá khiến người ta bất giác nở nụ cười vui vẻ, hạnh phúc.
Thất Noãn đứng bên cửa sổ, cô muốn vươn tay ra hứng những bông tuyết nhỏ xinh ấy, chỉ là... cô không những không hứng được mà bông tuyết còn xuyên qua bàn tay của cô, rơi xuống đất, tan thành nước.
Cô hụt hẫng rụt tay lại, ngầng đầu nhìn bầu trời, người ta thường nói, vào trận tuyết đầu tiên tiên của mùa đông, chỉ cần chân thành ước nguyện thì chắc chắn điều ước đó sẽ thành sự thật.
Thất Noãn cũng chắp tay lại, cô thành khẩn nói từng lời với trời cao, mong ai đó có thể nghe thấy điều ước của một linh hồn như cô, giúp cô thực hiện: "Nếu như con muốn sống lại, có lẽ sẽ không thực hiện được, nhưng con chỉ có một điều ước nho nhỏ thôi, con muốn ba mẹ của Tống Ngạo có thể sống khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, con muốn anh ấy... sẽ được ở bên cạnh người mà mình thật lòng yêu thương, điều ước này... chắc có thế thực hiện được chứ?"
"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên, Tống Ngạo loạng choạng bước vào phòng, khi nhìn thấy cô, anh liền thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nở nụ cười ôn nhu.
"Sao anh lại uống nhiều như vậy? Có phải là rất khó chịu không?" Thất Noãn không làm gì được ngoài lo lắng, cô bước đến chỗ của anh: "Anh cứ như vậy, nhỡ đâu lại bệnh thì sao? Nếu như lại giống như lần trước, quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577326/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.