Vài ngày sau, ba mẹ anh gọi anh về cùng ăn một bữa cơm trưa, từ khi Thất Noãn mất, cũng đã rất lâu rồi họ không có cơ hội cùng ngồi chung một bàn ăn, nói chuyện rôm rả như trước kia.
Vì ba mẹ anh cũng không thể chấp nhận được sự thật "người tóc bạn tiễn kẻ đầu xanh", hơn nữa, đầu mối gây ra tai hoạ đó còn chính là con trai của họ, đương nhiên họ càng không thể đối mặt với anh. Hơn nữa, từ lâu họ đã xem cô là người thân, là con gái của mình, sao không thể không đau, không cảm thấy tức giận?
Trong bàn ăn, cả ba mẹ anh và anh đều im lặng không nói chuyện với nhau, cứ như những người xa lạ, nhưng thật trong lòng ai cũng tự hiểu rõ, mỗi người đều mang một tâm sự riêng.
Chợt, mẹ anh lên tiếng trước, giọng trầm thấp như muốn dò hỏi anh: "Giờ Thất Noãn đã không còn, con định thế nào đây?"
Tống Ngạo đặt đôi đũa xuống, vốn dĩ cũng không thể nuốt trôi: "Mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần phải như vậy đâu."
"Mẹ muốn hỏi, có phải con đang có dự định gì đó không? Với tính cách của con, không lẽ muốn kết hôn cùng Âu Nhã ?"
Mẹ anh hỏi anh như vậy không phải là không có lí do, vì từ ba năm trước anh đã muốn cưới Âu Nhã về làm vợ nhưng lại bị bà ấy cấm cản, sau đó thì ép anh phải kết hôn cùng Thất Noãn. Tuy là bị ngăn cấm nhưng không phải anh vẫn luôn tìm cách li hôn với Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577324/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.