Khi Diệp Trung Chấn đến, anh ấy nhìn thấy dáng vẻ của Tống Ngạo không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, anh ấy cười khẩy: "Tống thiếu, cậu cũng có ngày này sao?"
Tống Ngạo gắng gượng ngồi dậy, anh hắng giọng: "Nếu cậu đến đây là vì muốn cười nhạo tôi thì bây giờ cậu có thể đi được rồi đấy."
"Hùng hổ đến vậy cơ à? Cậu không tự xem lại bộ dạng của cậu bây giờ đi, còn muốn ra oai với tôi." Diệp Trung Chấn bước đến, lấy nhiệt kế đưa cho anh: "'Chắc cậu biết làm nhỉ?"
Anh không nói không rằng, dứt khoát cầm lấy: "Không có cậu tôi cũng không chết được."
"Nhưng không có Thất Noãn cậu đã bệnh thành ra như vậy." Anh ta thản nhiên nói, không chút kiên dè, cứ như nhắc đến một người quen cũ.
Tống Ngạo im lặng, anh nhìn về phía góc tường, linh hồn của Thất Noãn đang đứng ở đó, lo lắng nhìn anh chằm chăm.
Diệp Trung Chấn: "Không nói gì là thừa nhận à?"
Tống Ngạo trầm giọng, nghiêm túc hỏi: "Ngay cả cậu cũng không nhìn thấy cô ấy sao?"
Anh ấy nghi hoặc nhìn anh: "Cậu bị điên à? Nhìn thấy cái gì?"
"Không có gì." Anh lấy nhiệt kế ra đưa cho Diệp Trung Chấn.
Diệp Trung Chấn: "'Chậc! 39°C? Bình thường cậu đâu có dễ bệnh như vậy? Để tôi kê thuốc cho cậu."
"Cạch!"
Khi Diệp Trung Chấn ra ngoài, anh liền quay sang nói chuyện cùng cô: "Thật sự chỉ có tôi mới nhìn thấy cô sao?"
"Có lẽ là vậy. Nhưng mà... anh không sợ em sao? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577323/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.